“Được,” Kim Phi gật đầu, lại đi cùng với trưởng xưởng dạo quanh xưởng đồ gỗ một vòng, đợi tới lúc sắp ăn cơm trưa mới về.
Ăn cơm trưa xong, Kim Phi tới xưởng luyện sắt, vừa liếc đã thấy Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quần đang mày mò một chiếc xe đạp, tới cả Kim Phi vào mà cũng không phát hiện ra, mãi tới khi Vạn Vũ Hồng chào hỏi với Kim Phi, hai người mới ngẩng đầu.
“Các người lại làm gì đấy, mê mẩn như vậy?” Kim Phi tò mò đi tới.
“Tiên sinh tới đúng lúc quá, xem xem cái bánh xích này con làm thế nào?”
Vạn Hạc Minh đứng dậy, mặt đầy hưng phấn chỉ vào bánh sau của xe đạp.
Kim Phi cúi đầu nhìn, bánh sau của xe đẹp có thêm một cái bánh xích, có hai bánh răng một to một nhỏ.
“Tiên sinh, người xem, lúc đi đường bình thường dùng cái bánh xích này, đợi tới khi leo dốc, dùng chân đạp ở đó, là có thể đổi thành bánh xích nhỏ, như vậy mặc dù tốc độ chậm hơn một chút, nhưng tiết kiệm nhiều sức hơn!”
Vạn Hạc Minh nâng cái giá của xe đạp lên, sau đó nhảy lên đạp xe cho Kim Phi thấy: “Đợi sau khi lên dốc mà muốn tăng tốc, lại đạp bánh xích về là được!”
“Không tệ, không tệ!”
Kim Phi vốn muốn xoa đầu Vạn Hạc Minh, nhưng nhớ ra lần trước y từng kháng nghị, nên đưa tay vỗ vai cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3414035/chuong-3545.html