Kim Phi khoát tay: “Nàng ở nhà chăm sóc bọn trẻ là được, nếu thật sự muốn giúp, thì chỉ cần làm cơm trưa mang qua là được, để bọn ta đỡ phải về nhà ăn cơm!”
Ruộng thí nghiệm cách làng khá xa, nếu có người đưa cơm, thì bọn họ có thể tiết kiệm thời gian đi lại và nghỉ ngơi.
“Vậy cũng được.” Quan Hạ Nhi gật đầu, đột nhiên nhìn về phía bốn đứa nhỏ đang ngồi ở bàn bên cạnh: “Vậy ngày mai dẫn chúng theo!”
Đại Khang vốn thiếu người lao động, nên Kim Phi quy định khi đến vụ mùa, tất cả trường học sẽ được nghỉ mười ngày, để giáo viên dạy học quay về thu hoạch, còn trẻ em có thể ở nhà phụ giúp việc cơm nước.
Vụ mùa bắt đầu từ hôm qua, hôm nay bốn đứa nhỏ đã được chơi cả ngày.
Bởi vì mục đích chính của kỳ nghỉ vụ mùa chính là thu hoạch, nên thầy giáo giao rất ít bài tập về nhà, nên bốn đứa nhỏ tưởng rằng kỳ nghỉ sẽ trôi qua vui vẻ, nhưng cuối cùng lại bị Quan Hạ Nhi phái đi giúp đỡ Kim Phi.
Chẳng qua từ khi bốn đứa nhỏ sau khi đến nhà Kim Phi, chúng hầu như không bao giờ làm công việc đồng áng, nên cũng không than phiền, mà còn háo hức muốn thử.
Sáng sớm hôm sau, khi Kim Phi dẫn đội hộ vệ và bốn đứa nhỏ chạy đến ruộng thí nghiệm, thì Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm đã đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3414012/chuong-3522.html