Theo Kim Phi thấy, mình đã giảm bớt nhiều thuế như vậy, lại còn thực hiện công cuộc ra công cứu giúp cho người dân, phát tiền phát lương thực, không nói là cuộc sống người dân cực kì tốt, nhưng ít nhất cũng không lo cơm ăn áo mặc mới đúng.
Nhưng thông qua mấy người hỏi thăm, Kim Phi phát hiện mình nghĩ chắc mẩm rồi.
Mặc dù đời trước y cũng xuất thân từ bản làng, nhưng cuộc sống môi trường của đời trước suy cho cùng vẫn không giống với Đại Khang, lúc đó cho dù có nghèo, nhưng trong nhà cũng không thiếu nông cụ, mùa đông cũng không thiếu các loại vật phẩm như áo khoác chăn bông để chống rét.
Nhưng Đại Khang bây giờ tới cây bông còn chưa có, tới mùa đông, người dân hoàn toàn không có áo bông để ra ngoài.
Hơn nữa điều kiện chữa bệnh cũng cực kì lạc hậu, người dân mà sinh bệnh, tuyệt đại đa số đề cố chống chọi, thật sự không chịu được mới đi tìm thầy lang trong làng mua tí thảo dược.
Thầy lang trong làng đa phần cũng là người không chính thống, hoàn toàn không hiểu dược lí gì đó, chỉ có thể dựa vào mấy phương thuốc truyền từ đời này sang đời khác xuống, cùng với dược liệu có thể tìm thấy ở gần làng mà bốc thuốc, trị khỏi hay không khỏi đều xem số mạng.
Những cái này đều là vấn đề cần giải quyết ngay.
Ở đập Đô Giang nửa tháng, Kim Phi đi khảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3413974/chuong-3484.html