Ông ta nói như vậy. Kim Phi lập tức hiểu ra.
Trước kia Đại Khang ngoài thu thuế thân còn thu cả thuế đất.
Thuế đất sẽ được tính theo số ruộng được giao, hơn một nửa số thu hoạch từ một mẫu đất sẽ được giao cho triều đình.
Nơi này hoang vu hẻo lánh, quan thu thuế sẽ không đến đây, bọn họ lén đến đây khai hoang, sẽ có thể trốn thuế.
Đây cũng là lý do tại sao, người ta sống ở một số nơi cực kỳ xa xôi.
“Kim tiên sinh yên tâm, khi quay về chúng ta sẽ khai báo đất này cho quan phủ, hơn nữa chúng ta sẽ cố gắng hết sức để bù đắp số thuế phải nộp!”
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Chẳng qua là… chẳng qua là… có thể phải đợi một hai năm!”
Những người khác đều cảm thấy áy náy nhìn Kim Phi.
Thời phong kiến, công thương còn lạc hậu, nguồn thu nhập chính của triều đình là từ thuế nông nghiệp, hình phạt trốn thuế cũng rất nặng.
Quan viên có quyền còn dám lợi dụng sơ hở, chứ người bình thường nếu dám lợi dụng sơ hở, một khi bị phát hiện thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Nếu Kim Phi thật sự truy cứu, thậm chí có thể đầy bọn họ đến biên cương làm bia đỡ đạn.
“Thuế còn dữ hơn hổ!”
Kim Phi cảm thán, sau đó vỗ vai người đàn ông trung niên, nói: “Việc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3413966/chuong-3476.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.