Chương trước
Chương sau
Tiểu Nga còn nhỏ nhưng tính cách thì như người lớn, nhìn thấy Kim Phi quay về nhà ăn thì nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt mong chờ nhìn về phía Kim Phi.

Điều khiến cho cô bé thất vọng chính là Kim Phi không hề để ý đến cô bé, y đặt bát đĩa xuống rồi ngồi xuống bên cạnh Cửu công chúa.

Tiểu Nga vừa định ngồi xuống thì Quan Hạ Nhi bước vào.

“Vừa rồi đương gia đã cầu xin giúp các muội, nể mặt đương gia, ta sẽ cho các muội thêm một cơ hội!”

Quan Hạ Nhi còn chưa kịp nói xong thì Tiểu Nga đã đứng dậy, gắp một chiếc đùi gà bỏ vào bát của Kim Phi: “Tỷ phu, huynh ăn đi!”



Ba đứa nhỏ còn lại cũng cười ha ha không ngừng!

Kim Phi liếc nhìn Tiểu Nga một cái: “Muội đừng vội vui mừng, tỷ tỷ của muội còn chưa nói xong đâu!”

Sắc mặt Tiểu Nga lập tức sa sầm xuống: “Tỷ tỷ, tỷ nói đi!”





“Yêu cầu của ta cũng không nhiều, chỉ có hai điểm thôi.” Quan Hạ Nhi nói: “Đầu tiên, sau này sau khi tan học, mỗi người các muội viết thêm một trang giấy! Cần phải viết nắn nót từng chút một, ta sẽ kiểm tra, nếu kiểm tra không đạt thì sẽ không được tính!

Thứ hai, Tiểu Bảo không thể nhốt ở hậu viện nữa, ta sẽ cho người làm một cái hàng rào ở cạnh đài quan sát, nuôi nó trong hàng rào, sau này chỉ có thể cho nó ăn và chơi với nó ở từ phía bên ngoài hàng rào!

Bốn đứa nhỏ nghe vậy thì khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại.

Tiểu Bảo dễ thương như thế, ôm nó cảm thấy rất mềm mại, sao có thể ôm qua hàng rào được?

Tiểu Nga muốn thương lượng một chút với Quan Hạ Nhi, nhưng cô bé chưa kịp mở lời thì Quan Hạ Nhi lại nói tiếp: “Đây là giới hạn cuối cùng của ta, nếu các

muội đồng ý thì sẽ được giữ lại Tiểu Bảo, nếu không thì sẽ lập tức đưa nó đi!”

“Đồng ý, sư nương, chúng ta đồng ý!” A Xuân đơn thuần nhất, nhanh chóng đứng dậy gật đầu!

A Xuân đã bày tỏ thái độ rồi thì ba đứa nhỏ còn lại cũng chỉ có thể đồng ý.

“Nếu đồng ý thì chúng ta ăn cơm thôi!” Quan Hạ Nhi cầm đũa lên.

Kim Phi và Cửu công chúa liếc nhìn nhau, nhịn cười, cầm đũa lên.

Thời điểm này trong ngày là lúc Cửu công chúa thoải mái nhất.

Cũng chỉ có lúc này thì cô ấy mới không cần phải đề phòng bất cứ thứ gì, chỉ cần yên tâm ăn uống là được.

Buổi chiều đã làm lỡ rất nhiều thời gian, Cửu công chúa có rất tấu chương chưa viết xong, ăn tối xong thì quay về ngự thư phòng tăng ca.

Kim Phi thì ở lại cùng Quan Hạ Nhi đi đưa cơm tối cho Bắc Thiên Tâm, nhân tiện đi ôm con trai lớn của y.

Sau khi ra khỏi phòng Bắc Thiên Tầm, vốn dĩ Kim Phi muốn quay về phòng ngủ, lại bị Quan Hạ Nhi gọi vào phòng bếp.

Nhìn thấy Quan Hạ Nhi lấy hộp cơm ra, bỏ cơm vào hộp, Kim Phi khó hiểu: “Không phải Lộ Khiết đã hôn mê rồi sao? Còn phải đưa đồ ăn cho ai thế?”

“Lộ Khiết muội muội hôn mê nhưng không phải vẫn còn Băng Nhi hay sao?” Quan Hạ Nhi nói: “Cô ta cũng đã cứu chàng!”

“Điều này cũng đúng.” Kim Phi sờ mũi.

Thành thật mà nói, không những Băng Nhi đã nhắc nhở về sự tồn tại của kẻ địch mà còn thay y chặn mũi tên.

Chẳng qua thân thủ của Băng Nhi tốt nên không bị thương mà thôi. Nhưng cũng không thể vì vậy mà xem nhẹ vai trò của Băng Nhi.

Thật ra Kim Phi không muốn thân thiết quá mức với đám người công chúa Lộ Khiết, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên họ chuyển đến nhà riêng, Quan Hạ Nhi cũng đã đóng gói tất cả các hộp cơm rồi, hiện giờ Kim Phi lại đang rảnh nên nếu không đi thăm thì thực sự không thích hợp.

Vì thế chỉ đành xách theo hộp cơm đi cùng Quan Hạ Nhi đến tiểu viện bên cạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.