Chương trước
Chương sau
Đầu chó vàng được tìm thấy trong các mỏ vàng tự nhiên, có giá trị nghiên cứu và sưu tầm cao, đặc biệt vào thời điểm này trên Cao Nguyên, sắc thái mê tín tương đối cao, họ tin rằng khối vàng này là do trời cao ban cho.

Càng hiếm hơn là, cục vàng này có hình dáng đầu trâu, đối với dân du mục bộ lạc Hắc Hổ mà nói, đây chính là điểm lành từ trên trời ban xuống.

Mà bộ lạc Hắc Hổ sẵn lòng trao tặng khối vàng này cho Cửu công chúa, cũng đồng nghĩa với việc đối phương không phải người keo kiệt, mà là người biết nặng nhẹ.

Nếu Trần Cát còn tại vị, khi có được khối vàng đầu trâu này, e rằng bất kỳ điều kiện gì của đối phương ông ta cũng đồng ý.



Đáng tiếc là Cửu công chúa không phải Trần Cát, cô ấy thuộc phái thiết thực, trong mắt cô ấy, đầu trâu vàng còn chẳng bằng thỏi vàng mà.

Bởi vì đầu trâu vàng là vàng tự nhiên, độ thuần không cao bằng thỏi vàng.

Dù Cửu công chúa nhận đầu trâu vàng này, thì đại khái cũng để cho người ta đúc thành vàng thỏi, sung vào quân phí.





Kim Phi thì ngược lại, y khá hứng thú với đầu trâu vàng.

Nhưng vì trước đây Nathan đã lừa y, nên Kim Phi tuy không đến để kiểm tra, nhưng thừa dịp Nathan không chú ý, mà lén liếc mắt hai lần.

Cửu công chúa thấy vậy, lập tức đoán ra Kim Phi có hứng thú với đầu trâu vàng.

Nhưng Cửu công chúa cũng không nói nhiều, vẻ mặt vẫn không thay đổi, gật đầu với Nathan, nhàn nhạt nói: “Thành ý của các ngươi trẫm nhận!”

Nói xong cô ấy nhìn về phía Thiết Thế Hâm đang đứng một bên: “Bảo Hồng Lư Tự chuẩn bị một trăm chiếc nỏ cầm tay, năm trăm quả lựu đạn, năm xa vải, năm xe dược liệu, làm quà đáp lễ!”

“Vâng!” Thiết Thế Hâm khom người trả lời.

Tiêu diệt kẻ thù trên đường tấn công luôn là triết lý của Kim Phi.

Vì vậy sau khi có điều kiện, Kim Phi đã thực hiện một số cải tiến, bây giờ so với súng lục của Kim Phi ở đời trước, nỏ cầm tay tuy tầm bắn không bằng súng lục, nhưng cự ly và sức bắn của nó không hề thua kém súng lục.

Bây giờ đối với thế giới này mà nói, đây chắc chắn là vũ khí lợi hại nhất.

Đặc biệt là trong khoảng cách tác chiến gần, có hai cây nỏ thay phiên bắn, có khả năng làm suy yếu kẻ thù rất lớn.

Nếu có mấy chục cây nỏ tạo thành trận pháp, có thể đánh bại quân giặc lớn gấp mấy lần, đánh đến khi quân giặc không ngẩng đầu lên được.

Còn lựu đạn thì không cần phải nói, nó là ác mộng của kẻ địch của tiêu cục Trấn Viễn.

Cửu công chúa đáp lễ bằng một trăm cây nỏ và ba trăm quả lựu đạn, đã không tính là nhỏ mọn rồi.

Bởi vì lựu đạn và nỏ không phải là đồ để bán, không phải cứ có tiền là mua được.

Huống chỉ Cửu công chúa còn đưa thêm năm xe dược liệu và vải vóc. Nếu là trước kia, Nathan sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ lại có hơi thất vọng.

Bây giờ bộ lạc Hắc Hổ thiếu nhất là khinh khí cầu và phi thuyền, đó là hai thứ ông ta cần nhất lúc này.

Người Trung Nguyên rất sĩ diện, ông ta còn tưởng Cửu công chúa ít nhất sẽ cho một hoặc hai cái khinh khí cầu đấy, ai mà ngờ Cửu công chúa không phải

người chết vì sĩ diện, đến cả một cái cũng không cho.

Dù trong lòng cảm thấy thất vọng, nhưng Nathan cũng không dám thể hiện ra ngoài, dù sao bây giờ có thể cứu được bộ lạc Hắc Hổ, cũng chỉ có Xuyên Thục.

Cho nên Nathan vẫn khom người làm đại lễ như cũ: “Cảm ơn bệ hại” “Đứng lên đi!” Cửu công chúa hơi duỗi tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.