Thật ra Trần tú tài cũng biết, khả năng hôm nay chạy thoát được là rất nhỏ.
Mà cho dù hắn ta có may mắn thoát được, thì người nhà của hắn ta cũng sẽ giống người nhà của Ngụy Lão Tam, cả đời sẽ không ngẩng đầu lên nổi.
Hắn ta nghĩ tới đứa con vừa mới sinh không lâu, cùng với mấy tiểu thiếp sắp sinh, có hơi lay động.
“Thất... Thất Ca... Nếu bây giờ ta đầu hàng, ngươi thật sự sẽ ngăn không cho †in tức truyền ra ngoài đúng không?” Trần tú tài hỏi.
Quan Thất Ca nghe thấy vậy, lập tức đáp lại không chút do dự: “Đương nhiên, ta lấy đầu ra cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi đầu hàng, ta sẽ nói tiên sinh giúp ngươi, nếu tiên sinh biết được nguyên nhân của sự việc, chắc chắn ngài ấy sẽ đồng ý!”
“Nếu như y không đồng ý thì sao?” Trần tú tài hỏi.
“Không đồng ý... Quan Thất Ca bị hỏi lại.
Nếu Kim Phi không đồng ý, ông ta cũng chẳng biết làm gì nữa.
Chính trị viên thấy Quan Thất Ca bị chất vấn ngược trở lại thì vội nói: “Trần tú tài, ngươi và tiên sinh là bạn học, ngươi hiểu tiên sinh mà đúng không, tiên sinh chắc chăn sẽ đồng ý!”
“Đúng đúng, ngươi và tiên sinh là bạn học mà!” Quan Thất Ca vội nói theo.
Nói tới chuyện này, Trần tú tài và Kim Phi đúng thật từng là bạn học — hai người đã từng theo học một lão tú tài ở trong thị trấn.
Chỉ có Trần tú tài lớn hơn Kim Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3413798/chuong-3308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.