Chương trước
Chương sau
Dù sao ở hoàng thất nhiều năm như vậy, nếu như là lúc bình thường cho dù Băng Nhi bất mãn cũng không dám chen lời vào khi công chúa Lộ Khiết nói chuyện.

Nhưng sau khi đến làng Tây Hà, cô ta ít nhiều chịu ảnh hưởng của lệnh thả gia nô, hơn nữa hôm qua đã cứu Kim Phi, buổi sáng ở sau núi nhìn thấy Kim Phi, lại cảm thấy y dễ nói chuyện, gan cũng trở nên lớn chút.

Vốn dĩ cô ta muốn thay công chúa Lộ Khiết bất bình nhưng kết quả lại bị công chúa Lộ Khiết trách mắng.

Nhưng mà Băng Nhi cũng không dám bắt bẻ mà là quỳ thụp xuống đất ngay, đầu cũng không dám ngẩng lên.



“Kim tiên sinh, Băng Nhi vô tri, ngài đừng chấp nhặt với cô ta!” Công chúa Lộ Khiết nhanh chóng giải thích.

“Không sao, trái lại ta cảm thấy Băng Nhi khá thẳng thắn.”





Kim Phi xua tay, sau đó nhìn về phía Băng Nhi: “Băng Nhi cô nương, cô và điện hạ đã cứu ta, ta cảm kích không thôi, nếu như sau này hai người gặp khó khăn ta sẽ cố gắng hết sức cứu hai người.

Nhưng cá nhân là cá nhân, quốc gia là quốc gia, mạng của Kim Phi ta không có quan trọng như vậy, không thể nào bởi vì hai người đã từng cứu ta là ta phải lấy lợi ích quốc gia để nhường đường! Hiểu không?”

Băng Nhi không trả lời nhưng cắn môi nhẹ.

Mặt của Châu Nhi đứng ở bên cạnh cũng không có biển đổi gì nhưng trong lòng lại tương đối vừa ý với biểu hiện của Kim Phi.

Cửu công chúa sắp xếp cô ấy qua đây, ngoại trừ lo lắng cho an toàn của Kim Phi còn lo lắng Kim Phi nông nổi, nể tình công chúa Lộ Khiết đã từng cứu y mà đồng ý một số yêu cầu quá đáng của công chúa Lộ Khiết.

Từ biểu hiện bây giờ của Kim Phi có thể nhìn thấy sự lo lắng của Cửu công chúa là dư thừa, Kim Phi không bị trói buộc bởi ơn cứu mạng, còn xem như có lý trí.

Công chúa Lộ Khiết nghe thấy Kim Phi nói vậy trong lòng vừa tức vừa gấp.

Bị Băng Nhi phá như vậy, tất cả những nỗ lực phía trước của cô ta, hiệu quả ít nhất giảm đi một nửa.

Nếu như không phải Kim Phi ở đây, cô ta chắc chắn tiến lên đá Băng Nhi mấy cái.

Kim Phi ít nhiều đoán ra được chút suy nghĩ của công chúa Lộ Khiết, niệm tình Băng Nhi từng cứu mạng bản thân, cũng vì đánh tan suy nghĩ quá phận của công chúa Lộ Khiết, Kim Phi trực tiếp nói: “Điện hạ, cô không cần trách mắng Băng Nhi cho dù cô ta không nói điều gì thì đây cũng là giới hạn của ta!

Ta quả thật cảm kích hai người nhưng không thể nào lấy tương lai của người dân Đại Khang để báo đáp các cô.”

“Ta hiểu, ta cũng không mong mỏi tiên sinh thái quá như vậy, chỉ là hy vọng tiên sinh có thể thương hại cho dân du mục con đường sống.”

Công chúa Lộ Khiết đỏ mắt nói: “Chỉ cần tiên sinh đồng ý điều kiện gì ta cũng có thể đồng ý!”

Nghe thấy công chúa Lộ Khiết nói như vậy, xém chút nữa Kim Phi đã trực tiếp nói ra điều kiện của mình.

Nhưng trước đó y ở thành Du Quan và Đông Hải đã thử thăm dò đàm phán với công chúa hai lần, đáng tiếc đều thất bại.

Lại thêm lúc trước Cửu công chúa đã dặn dò rõ nhiệm vụ lần này y đến chính là thăm dò công chúa Lộ Khiết, cho công chúa Lộ Khiết chút hy vọng nhưng đừng đàm phán.

Ngay sau đó Kim Phi nói: “Điện hạ, hôm nay ta đến thăm cô, chuyện đàm phán cô vẫn là đi đến viện Khu Mật nói chuyện với bệ hạ đi!”

Công chúa Lộ Khiết nghe thấy Kim Phi nói như vậy, sắc mặt lập tức tối sầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.