Chương trước
Chương sau
Mọi người đều nhìn Băng Nhi, muốn nghe xem vị trí cuối cùng là ở đâu. Băng Nhi mỉm cười nói: “Vị trí cuối cùng là ở cạnh cây táo. Còn có vài vết móng ngựa và dấu chân nữa. Chắc là do người của các ngài làm ra khi đi bẻ cành

táo tàu, ta nhìn thấy mấy dấu chân này, mới chú ý tới cây táo!"

Hai nhân viên hộ tống đứng ở một bên nghe vậy không khỏi cúi đầu, hiển nhiên Băng Nhi nói đúng!

“Lợi hại!”



Kim Phi đứng lên vỗ tay: "Trước đây ta chỉ nghe người ta nói, có những người xem qua là nhớ, hôm nay ta cuối cùng cũng gặp được!"

"Hiện tại ngài tin bọn ta rồi chứ?" Băng Nhi có chút tức giận hỏi.





"Ta vẫn luôn tin tưởng cô. Nếu không, hôm qua cô và Sương Nhi ở trong phòng y tế, ta cũng không dám đến thăm công chúa Lộ Khiết đúng không nào?"

Kim Phi chân thành nói: “Sở dĩ ta yêu cầu cô làm kiểm tra này không phải vì ta không tin cô, mà là nếu ta không cho cô kiểm tra, e rằng trong lòng Công chúa Lộ Khiết sẽ không thoải mái. Cô nói có đúng không?”

Tiểu Ngọc đứng gần đó âm thầm cong môi.

Kim Phi trước đây thành thật bao nhiêu, tùy tiện trêu chọc, y sẽ đỏ mặt rất lâu, hiện tại càng ngày càng thông thạo cách nói dối, một hơi nói ba câu, mặt không còn đỏ, trái tim cũng không còn đập nhanh nữa, nhìn y vẫn có vẻ chân thành..

Nhưng Băng Nhi thực sự đã mắc lừa.

Nghe Kim Phi nói vậy, cô ta không khỏi có chút suy tư.

Đúng vậy, hôm qua lúc Kim Phi và Cửu công chúa đến phòng y tế thăm công chúa Lộ Khiết, chỉ mang theo mình Châu Nhi, nếu cô ta và Sương Nhi muốn hại Kim Phi thì khả năng thành công rất cao.

Nhưng Kim Phi vẫn đến đó, còn trò chuyện rất lâu cùng công chúa Lộ Khiết.

Từ góc độ này, Kim Phi thực sự tin tưởng bọn họ.

Trên thực tế, bài kiểm tra hôm nay cũng là do Công chúa Lộ Khiết đề xuất, hơn nữa giống như Kim Phi nói, nếu họ không đồng ý, chuyện này sẽ mãi mãi trở thành cái gai trong lòng Công chúa Lộ Khiết, đồng thời nó cũng sẽ mắc kẹt trong tim của Kim Phi và Cửu công chúa.

Sẽ vô cùng bất lợi cho các cuộc đàm phán tiếp theo.

Nghĩ đến đây, Băng Nhi chắp hành lễ với Kim Phi: "Cảm ơn Kim tiên sinh!"

"Không cần cảm ơn, rõ ràng mọi việc rồi, mọi người cũng không còn lo lắng nữa, thật tốt!" Kim Phi mỉm cười đáp lễ.

Vốn dĩ Băng Nhi có ấn tượng không tốt với Kim Phi, sau khi đến làng Tây Hà nghe kể về thái độ của y với Bắc Thiên Tâm và Thấm Nhi, ấn tượng của cô ta đã thay đổi, bây giờ nghe Kim Phi nói như vậy, ấn tượng của cô ta đối với y cũng thay đổi tốt hơn một chút.

Người thảo nguyên bản tính thẳng thắn, Băng Nhi ghét bọn học giả Trung Nguyên nói vòng vo, cách nói chuyện thẳng thắn của Kim Phi khiến Băng Nhi cảm thấy dễ chịu.

“Nếu Kim tiên sinh đã nói như vậy, vậy Băng Nhi cũng dám nói ra sự thật,” Băng Nhi nói: “Kim tiên sinh, đám thích khách lần này thực sự không liên quan gì đến bọn ta, ngoại trừ cho bụi cỏ và cành cây, ta có thể tìm ra bọn chúng, nguyên nhân lớn nhất là bọn chúng gửi ám hiệu bí mật và bị ta đã nghe thấy!”

"Ám hiệu bí mật là gì?" Kim Phi cau mày hỏi.

“Như thế này, Băng Nhi nói, dùng ngón tay đè vào môi và bắt chước tiếng chim kêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.