Chương trước
Chương sau
Băng Nhi chỉ là một tỳ nữ, không có mưu mô và phong thái như công chúa Lộ Khiết.

Mình rõ ràng đã phát hiện ra tử sĩ, cứu Kim Phi, còn cùng Sương Nhi bắt sống tử sĩ, nhưng bây giờ lại bị Cửu công chúa nghỉ ngờ.

Băng Nhi cảm thấy hơi uất ức.

Nhưng với tư cách là tỳ nữ, Băng Nhi đã quen nghe theo mệnh lệnh của công chúa Lộ Khiết.



Cho dù trong lòng cảm thấy uất ức, nhưng cô ta vẫn gật đầu nói: "Vâng!" Cô ta còn không quên trừng mắt liếc nhìn Kim Phi một cái.

Kim Phi cũng không so đo với Băng Nhi, nói thêm mấy câu với công chúa Lộ Khiết, rồi mới nói xin từ biệt.

Quan Hạ Nhi dè dặt hỏi: "Đương gia, ta muốn ở lại đây với Lộ Khiết muội muội một lúc, được không?”





Công chúa Lộ Khiết đang nằm bên cạnh cô, Kim Phi còn có thể nói gì nữa? Chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Sau đó khi y đang chuẩn bị đưa Cửu công chúa rời đi thì phó đội trưởng đội cận vệ đã gõ cửa và hô lên từ bên ngoài: "Tiên sinh!"

"Có chuyện gì vậy?" Kim Phi mở cửa ra và hỏi.

"Có huynh đệ vừa mới báo cáo lại rằng Thiên Tâm phu nhân đã sinh rồi!" Phó đội trưởng trả lời.

"Bắc Thiên Tầm sinh rồi hả?" Kim Phi sửng sốt một chút, lập tức xoay người chạy về phía cửa.

Quan Hạ Nhi vừa mới ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nghe được lời nói của phó đội trưởng thì đột nhiên đứng dậy: “Lộ Khiết muội muội, nhà ta có việc gấp, chỉ sợ không thể ở đây cùng muội, ngày mai ta lại đến đây gặp muội được không?”

“Tỷ tỷ, tỷ cứ bận việc đi!” Lộ Khiết mỉm cười trả lời.

“Vậy muội nghỉ ngơi chữa vết thương cho tốt, có gì thì hãy nói cho ta biết!"

Quan Hạ Nhi dặn dò một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người là công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi và Sương Nhi.

Công chúa Lộ Khiết nằm trên giường, nhìn chằm chằm xuống đất, thản nhiên nói: "Băng Nhị, lần này để ngươi phải chịu uất ức rồi!"

Cô ta vốn đã thông minh, lại quen biết Băng Nhi nhiều năm như vậy, không cần nhìn vẻ mặt của Băng Nhi cũng biết Băng Nhi đang nghĩ gì.

Băng Nhi cho rằng công chúa Lộ Khiết đang gõ đầu cô ta nên lập tức quỳ xuống nói: "Nô tỳ không dám!"

"Lần này ngươi kịp thời phát hiện ra mai phục, còn cứu mạng Kim tiên sinh, điều này rất có lợi cho cục diện tiếp theo của chúng ta, bản cung không phải đang trách tội ngươi." Lộ Khiết nói: "Ta biết trong lòng ngươi cảm thấy khó chịu, nhưng chuyện hôm nay đúng là rất trùng hợp, chúng ta phải giải thích rõ ràng."

"Nô tỳ hiểu!"

Băng Nhi thấy công chúa Lộ Khiết nói như vậy thì đã biết là cô ta thật sự không tức giận, vì thế càng lớn gan hơn, lẩm bẩm nói: “Thân phận của nô tỳ thấp kém, chịu uất ức một chút cũng không sao, nhưng điện hạ là cơ thể nghìn vàng, đã chặn một mũi tên giúp Kim Phi, nhưng hắn vẫn còn nghi ngờ người, ta cảm thấy uất ức thay cho điện hại”

"Không có cách nào cả, người đang ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, ai bảo bây giờ chúng ta đang có chuyện cần xin Đại Khang và Kim tiên sinh giúp chứ?” Công chúa Lộ Khiết thở dài, sau đó cười nói: "Nhưng hôm nay chúng ta đã cứu được Kim Phi, sau này mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều, Băng Nhị, lúc ngươi đi điều tra, nhất định phải phối hợp cho thật tốt!"

“Vâng!” Băng Nhi lại gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.