Chương trước
Chương sau
Nghĩ đến đây, công chúa Lộ Khiết mỉm cười với Ngụy Vô Nhai: "Làm phiền tiên sinh rồi!”

"Ngươi chặn mũi tên thay cho Kim tiên sinh, chính là cứu toàn bộ Xuyên Thục, đây là việc ta phải làm!"

Ngụy Vô Nhai xua tay: “Bây giờ trên người ngươi có vết thương, tạm thời đừng nói chuyện, cũng cố gắng đừng ho, biết chưa!"

"Vâng!" Công chúa Lộ Khiết ngoan ngoãn gật đầu.

Quan Hạ Nhi vốn muốn hỏi một chút xem công chúa Lộ Khiết thế nào rồi, nhưng khi nghe thấy Ngụy Vô Nhai nói như vậy thì cô đã từ bỏ ý định đó, dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Ngụy Vô Nhai: “Ngụy tiên sinh, tính mạng của Lộ Khiết muội muội không có nguy hiểm gì đâu đúng không?”

“Không sao đâu, có lão già này ở đây, chỉ cần cô ấy đừng dùng nước nhỏ vào miệng vết thương để tự tìm đường chết thì ta đảm bảo cô ấy sẽ không chết được!” Ngụy Vô Nhai tự tin nói.



Chu Cẩm nghe thấy vậy thì không nhịn được quay đầu lại, liếc mắt nhìn Ngụy Vô Nhai bằng ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên.

Nói chung là thầy thuốc sẽ không nói quá vẹn toàn, cho dù có chắc chắn 90% có thể chữa khỏi một loại bệnh thì cũng chỉ nói khoảng 70%, nếu không nhỡ may giữa chừng có sai sót gì đó thì bọn họ sẽ không có cách nào giải thích lời nói quá vẹn toàn đã nói kia.

Bình thường Ngụy Vô Nhai khám bệnh ở phòng y tế cũng vậy, chưa bao giờ đưa ra lời đảm bảo như vậy.





Chỉ có Kim Phi mơ hồ hiểu được rằng Ngụy Vô Nhai đang lo lắng công chúa Lộ Khiết bị áp lực tinh thần quá lớn, cũng lo lắng Quan Hạ Nhi quá áy náy, cho nên đã cố ý nói như vậy.

Thành thật mà nói, đây cũng xem như là một loại trị liệu tâm lý.

Thật ra trong rất nhiều loại bệnh, trị liệu tâm lý cũng là một phương pháp điều trị rất tốt.

'Tâm trạng của người bệnh tốt thì sẽ nhanh chóng hồi phục. Ví dụ như bây giờ, nghe thấy Ngụy Vô Nhai nói như vậy, Quan Hạ Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, sự căng thẳng trên mặt của công chúa Lộ Khiết cũng biến mất một ít.

"Đương gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao chỗ này lại có người ám sát? Sao Lộ Khiết muội muội lại ở đây?" Quan Hạ Nhi hỏi.

Vừa rồi đám người Chu Cẩm và Ngụy Vô Nhai vẫn vội vã cứu người, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cũng cùng nhau quay lại nhìn về phía Kim Phi.

"Chúng ta tình cờ gặp được nhau..."

Kim Phi kể lại những chuyện đã xảy ra trước đó một cách đơn giản.

"Nghe giống như thủ đoạn của đội ám sát vậy,' Chu Cẩm nhíu mày nói.

"Đội ám sát chết tiệt, nếu không có Lộ Khiết muội muội chặn mũi tên thay cho đương gia thì đương gia đã gặp nguy hiểm rồi!" Quan Hạ Nhi tức giận nói.

Ngụy Vô Nhai không nói gì, nhưng lại nhìn công chúa Lộ Khiết một cách đây ẩný.

Theo những gì Kim Phi nói, việc công chúa Lộ Khiết xuất hiện ở đây quá trùng hợp, trùng hợp đến mức có hơi không hợp với lẽ thường.

Nhưng suy xét đến tình trạng bây giờ của công chúa Lộ Khiết, Ngụy Vô Nhai cũng không nói gì, chỉ là quyết định sau khi về sẽ nói chuyện với Kim Phi một chút.

Khóe mắt của công chúa Lộ Khiết vẫn luôn chú ý đến Ngụy Vô Nhai, phát hiện ra vẻ mặt của Ngụy Vô Nhai có gì đó không ổn thì lập tức đoán được suy nghĩ của ông ấy.

Chuyện này nhất định phải giải thích rõ ràng, nếu không cô ta bị trúng mũi tên này không những không có tác dụng, mà làm không tốt còn gây ra hiểu lầm giữa hai bên.

Công chúa Lộ Khiết vừa mới chuẩn bị mở miệng thì đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào truyền đến từ một nơi cách đó không xa.

Sau đó chợt nghe thấy giọng nói của phó đội trưởng của đội cận vệ: "Mọi người, xin đừng lo lắng, đây là tỳ nữ của công chúa Lộ Khiết, vừa rồi cô ấy đã giúp chúng ta đuổi theo người ám sát mài!"

Nghe thấy giọng nói của phó đội trưởng, Kim Phi nhanh chóng đứng dậy nhìn sang.

Đáng tiếc có quá nhiều người, Kim Phi không nhìn thấy gì cả.

Vừa mới chuẩn bị bước lên tảng đá ở bên cạnh thì lại bị Tả Phi Phi kéo lại.

Sau sự việc vừa rồi, đám người Tả Phi Phi và Quan Hạ Nhi luôn cảm thấy lo lắng và sợ hãi, mặc dù núi rừng xung quanh đã được nhân viên hộ tống và các nữ công nhân kiểm tra cẩn thận, nhưng bọn họ vẫn lo lắng chưa lục soát được hết.

Nếu Kim Phi đứng ở chỗ cao, nhỡ may còn có người ám sát đang ẩn nấp ở gần đó thì làm sao bây giờ?

Không chỉ riêng mấy người Tả Phi Phi và Quan Hạ Nhi bị dọa, mà bản thân Kim Phi cũng bị dọa, nên cũng không miễn cưỡng, mà nói với Tả Phi Phi: "Phi Phi, nàng đi xem thử chuyện gì đi!"

“Được, Tả Phi Phi gật đầu và bước ra ngoài.

Một lúc sau, Tả Phi Phi đưa đội cận vệ trở về.

Băng Nhi và Sương Nhi cũng đi theo phía sau, trong tay mỗi người dẫn theo một người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.