Chương trước
Chương sau
“Cánh tay và chân cũng bị trầy xước một chút, nhưng không nghiêm trọng, giờ đây đã đóng vảy rồi.”

Lý Địch xua tay nói.

“Vậy cũng không được chủ quan, lát nữa đi tìm Ngụy tiên sinh, để ông ấy bắt mạch xem nội tạng có bị thương hay không!" Kim Phi dặn dò.

“Vâng, cảm tạ tiên sinh đã quan tâm!” Hiện giờ Ngụy Vô Nhai đang tập trung vào lĩnh vực thí nghiệm, không phải ai ông ấy cũng khám cho, người bệnh bình thường căn bản không thể nhìn thấy ông y.



Chẳng qua nếu Kim Phi mở miệng, Ngụy Vô Nhai nhất định sẽ cho Kim Phi chút mặt mũi.

Lý Địch không từ chối lòng tốt của Kim Phi, cậu bé cảm kích hành lễ với Kim Phi rồi nói: “Tiên sinh, bệ hạ, ta vẫn nên báo cáo một chút tình hình trên cao nguyên trước đi!”





"Đi vào rồi nói." Kim Phi dẫn Lý Địch đi vào trong sân.

Lý Địch không dám sóng vai cùng Kim Phi mà rất biết điều đi phía sau một bước, đi theo Kim Phi và Cửu công chúa vào thư phòng.

"Ngồi đi." Kim Phi ra hiệu cho Lý Địch ngồi xuống.

Nếu như chỉ có Kim Phi ở đó thì có lẽ Lý Địch đã ngồi xuống, nhưng Cửu công chúa cũng có mặt, Lý Địch không dám lỗ mãng.

Cậu bé chắp tay từ chối lòng tốt của Kim Phi, sau đó cúi đầu nói: “Tiên sinh, †a muốn xin lỗi ngài trước! Ngài yêu cầu ta đến cao nguyên để điều tra tình hình trên cao nguyên, nhưng ta đã không hoàn thành nhiệm vụ.”

Kim Phi không đáp lời mà ra hiệu cho Lý Địch tiếp tục.

"Ông ta chỉ là sứ giả của bộ lạc Hắc Hổ mà thôi, thực tế, trên cao nguyên có rất nhiều bộ lạc, ta chỉ biết tên của hơn hai mươi bộ lạc, theo kế hoạch của ta, ta sẽ đi thăm ít nhất mười bộ lạc, sau đó từ trong đó chọn ra một bộ lạc thích hợp nhất để hợp tác."

Lý Địch tiếp tục: "Nhưng khi chúng ta vừa mới đến cao nguyên đã bị bộ lạc Thương Ưng đuổi giết, nên vẫn chưa kịp tiếp xúc với những bộ lạc khác đã đành phải mang theo người của bộ lạc Hắc Hổ tới đây."

Trước khi đến Thổ Phiên, Kim Phi đã tìm Lý Địch để nói chuyện, nói với cậu bé rằng mục tiêu chính của việc lần này đến Thổ Phiên chính là phân tích tình hình trên cao nguyên và tìm ra một bộ lạc thích hợp để buôn bán.

Mặc dù Kim Phi chưa từng tới cao nguyên, nhưng y có thể đoán được tình huống trên cao nguyên, cũng biết rằng các bộ lạc trên cao nguyên chẳng có gì béo bở.

Vì vậy, Kim Phi chưa bao giờ nghĩ đến việc kiếm tiền từ cao nguyên thông qua buôn bán.

Cái gọi là buôn bán chỉ là cái cớ để tài trợ cho một bộ lạc nhằm kiềm chế bộ lạc Thương Ưng và ngăn cản bộ lạc Thương Ưng bình định cao nguyên.

Với sự tài trợ của Xuyên Thục, chỉ cần bộ lạc được tài trợ không quá yếu thì việc ngăn chặn bộ lạc Thương Ưng trong một hoặc hai năm sẽ không thành vấn đề.

Một hai năm sau, Kim Phi tự tin có thể phát triển lớn mạnh, cũng sẽ không sợ hãi bộ lạc Thương Ưng.

Chỉ cần trì hoãn thêm vài năm nữa, đợi đến khi Kim Phi bình định được Trung Nguyên và Giang Nam thì sẽ đi xử lý các khu vực như cao nguyên, Đảng Hạng và Đông Man.

Muốn hoàn thành kế hoạch này thì việc lựa chọn cộng tác viên là rất quan trọng.

Dù sao cao nguyên cách Xuyên Thục quá xa, nếu Kim Phi muốn tài trợ thì việc vận chuyển vật tư trong một lần sẽ không dễ dàng, nếu cộng tác viên quá yếu thì khả năng sẽ không chống đỡ nổi bộ lạc Thương Ưng.

Nhưng nếu cộng tác viên quá mạnh, với sự tài trợ của Kim Phi thì nói không chừng sẽ trở thành bộ lạc Thương Ưng thứ hai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.