Chương trước
Chương sau
Bọn quyền quý tổ chức các đội ám sát nhiều lần phá hoại, ám sát các thành viên trong chính quyền Xuyên Thục làm Kim Phi cực kỳ phẫn nộ.

Nhưng y có thể hiểu.

Bởi vì Kim Phi biết rất rõ, chính sách đánh cường hào phân đất chính là đánh vào gốc rễ của bọn quyền quý, chờ khi cả nước hoàn thành phong trào này, thì bọn quyền quý sẽ không còn cuộc sống sung sướng như trước nữa.

Bọn chúng chỉ ước y chết ngay.



Bọn chúng không phải là đối thủ của y, thế nên chúng phái người đến phá hoại, ám sát là điều đương nhiên.

Kim Phi hoàn toàn có thể hiểu được. So với bọn người ám sát, thì Kim Phi càng thống hận bọn phản bội hơn.

Bởi vì đội thân vệ của y, đã bởi vì bọn phản bội đó mà phải chôn thân dưới đáy biển.





Đến giờ Kim Phi vẫn còn thường xuyên mơ thấy Đại Lưu và chỉ đội thân vệ đã theo y từ những buổi đầu tiên.

Kho lương thực là nơi mà Kim Phi cực kỳ xem trọng, nhân viên công tác trong đó đều phải trải qua chọn lựa cẩn thận, cấp bậc đãi ngộ cũng cao vô cùng.

Khi nghe tin có kẻ phản bội phóng hỏa đốt kho lương thực, Kim Phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao lại làm phản đồ?”

“Theo lời khai của hắn, là đội ám sát dùng cha nuôi và người nhà hắn để uy hiếp, ép hắn phải thiêu hủy kho lương.”

Tiểu Ngọc nói: “Trước đó ta có giở lại tài liệu về tên này, hắn từ nhỏ mồ côi cha mẹ, sau đó được nhà hàng xóm nuôi lớn, rồi cha nuôi hắn còn gả con gái cho hắn.

Còn về việc cha nuôi và người nhà hắn có đang bị uy hiếp thật sự hay không, thì ta đã phái người đi xác minh rồi.”

Nghe Tiểu Ngọc nói thế, Kim Phi không khỏi trầm mặc. Không sợ lúc trộm ra tay chỉ sợ lúc trộm đang rình rập.

Không có người nào là toàn vẹn cả, mỗi người đều có điểm yếu của riêng mình.

Nhân viên công tác trong kho lương thực nhiều như thế, mỗi người đều có mối quan hệ riêng của mình, cho dù nội dung công tác được giữ bí mật, nhưng một khi bị kẻ khác theo dõi thì chắc chắn vẫn sẽ tìm được sơ hở.

Bất luận là xuất phát từ nguyên nhân nào, việc kẻ phản bội đốt cháy kho lương thực cũng không thể được tha thứ.

Chờ đợi hắn chỉ có kết quả xử trảm sau mùa thu. Nhưng những lời Tiểu Ngọc nói vẫn khiến lửa giận trong lòng Kim Phi tiêu bớt một chút, sau đó y nhíu mày nói: “Người nhà của họ bị uy hiếp, vì sao các ngươi lại không biết?”

Hiện giờ khắp Xuyên Thục đều dần có xưởng xi măng, lò gạch, thương hội Kim Xuyên cũng đã thành lập ngành kiến trúc từ lâu, chuyên phụ trách việc xây dựng nhà cửa ở khắp nơi, để phục vụ nhu cầu việc làm và nhà ở của các ngành khác.

Như vậy, những nhân viên công tác giữ chức vụ quan trọng đều sẽ được sắp xếp để nhận nhà ở tập thể.

Điều này đối với đại đa số nhân viên công tác là phúc lợi to lớn vô cùng, cũng tương tự như đời trước của Kim Phi, công nhân viên chức trong nhà nước sẽ được chia nhà vậy.

Như vậy không những nâng cao sự tích cực trong công tác của nhân viên, mà còn có thể đưa người nhà của nhân viên công tác tập trung ở một chỗ, bảo vệ họ tốt hơn, để cho nhân viên công tác không phải lo nghĩ về người nhà họ.

Theo yêu cầu của Kim Phi, từng nhà tập thể đều sẽ được sắp xếp đội bảo vệ, một khi người nhà của công nhân viên chức bị bắt cóc hoặc uy hiếp thì bảo vệ có thể phát hiện nhanh chóng.

Nhưng mà đội Chung Minh lại không nhận được bất kỳ tin tức nào, đây chính là sơ suất của Tiểu Ngọc.

Kim Phi tin rằng, chắc chắn tên phản bội bị bắt sống này không phải là kẻ duy nhất, trong ba mươi bảy người bị đánh chết chắc chắn còn có kẻ phản bội khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.