Chương trước
Chương sau
Đầu phía bắc của con hẻm là một ngã tư nhỏ, cách phía đông phía tây không xa, mỗi hướng đều có một lối rẽ.

Hoàn toàn không thấy bóng dáng tên trộm!

“Chia ra đuổi theo.” Đội trưởng hét lên: “Thấy bọn cướp thì đừng giao đấu, nhanh chóng gõ chiêng cảnh cáo rồi chạy về!”

Từ tốc độ và thân thủ mà tên trộm vừa thể hiện ra, hắn tuyệt đối không phải tên trộm bình thường, khả năng cao là tử sĩ do gia tộc quyền quý nào đó bồi dưỡng ra, ba năm người của đội tuần tra căn bản không phải là đối thủ của hẳn.

Hiện giờ cách tốt nhất để đối phó với tử sĩ cao thủ đó chính là súng kíp và trận mũi tên, nhưng súng kíp là vũ khí tối tân nhất hiện giờ của làng Tây Hà, rất nhiều nhân viên hộ tống còn chưa được trang bị, chứ đừng nói đến thủy quân.



Ngay cả nỏ cầm tay cũng chỉ có đội trưởng tuần tra có một cái, các thành viên khác trong đội tuần tra đều dùng trang bị cũ của thủy quân.

Dưới tình huống này, thành viên đội tuần tra gặp phải tên trộm hoàn toàn không cần nghĩ đến việc bät hẳn, cách tốt nhất là gõ chiêng gọi người tới.

Mỗi ngày đội tuần tra không biết đã vòng quanh trấn Ngư. Khê bao nhiêu lần, từ lâu đã quen thuộc với địa hình của trấn nhỏ này rồi.





Dưới lệnh của đội trưởng, các đội viên tản ra xung quanh,

chạy về các lối rẽ khác nhau.

Đội trưởng cũng tiếp tục đuổi theo về phía bắc dọc theo ngã tư nhỏ.

Đến ngã tư tiếp theo thì đúng lúc liếc nhìn thấy một bóng người đang chạy như bay về con hẻm bên phải.

Con hẻm này tương đối dài, phía cuối là lối rẽ, chạy ra

khỏi lối rẽ này chính là đường chính của trấn Ngư Khê.

Với số lượng công nhân và nạn dân như bây giờ của trấn Ngư Khê, nếu để cho tên trộm chạy đến đường chính, trà trộn vào trong đám người thì rất khó để tìm được hẳn.

Thế là đội trưởng lập tức giơ nỏ cầm tay lên nhằm vào. bóng người tên trộm rồi bóp cò.

Mặc dù nỏ cầm tay của gã bắn mũi tên lệnh, nhưng có thể bắn mũi tên lệnh lên đến độ cao mấy chục mét, uy lực của nỏ cầm tay này cũng không hề nhỏ.

Đáng tiếc âm thanh của mũi tên lệnh quá lớn, đội trưởng cũng không kịp đổi mũi tên khác, kẻ trộm nghe thấy đằng sau truyền tới tiếng sắc nhọn, căn bản không cần quay đầu lại nhìn, trực tiếp nghiêng người tránh sang bên cạnh.

Mũi tên lệnh bản hụt rồi đập lên tường, nổ tung thành một quả cầu lửa.

Mà lúc này tên trộm cũng nhanh chóng chạy tới đầu hẻm, chỉ cần rẽ thêm lần nữa là đến con đường chính.

“Nếu có súng kíp của nhân viên hộ tống thì tốt rồi!”

Đội trưởng đã không còn kịp bắn mũi tên khác, chỉ đành rút đao bên hông ra, tiếp tục đuổi theo.

Gã cũng không mong mình có thể bắt được tên trộm, mà chỉ hi vọng có thể theo dõi được đối phương, không để hẳn trà trộn vào trong dòng người là được.

Nhưng khi tên trộm sắp chạy đến đầu hẻm, hắn lại đột nhiên dừng chân lại.

Sau đó đó đội trưởng nhìn thấy ba nhân viên hộ tống xuất hiện ở đầu con hẻm, trong tay mỗi người đều cầm một khẩu súng kíp.

Mặc dù hiện giờ súng kíp vẫn chưa được phổ biến, nhưng nó đã từng xuất hiện rất nhiều lần ở chiến trường thành Du Quan và chiến trường thành Hi Châu, nên không còn là vũ khí tuyệt mật nữa rồi.

Khi đội súng kíp huấn luyện ở Đông Hải, họ cũng không đi đến những hòn đảo hoang vắng mà xây trường băn bên ngoài trấn Ngư Khê.

Hiển nhiên tên trộm cũng biết đến súng kíp, biết đến sự lợi hại của nó nên hắn lập tức quay người chạy điên cuồng.

Thấy đội trưởng đã chạy đến giữa con hẻm, ánh mắt tên trộm lập tức trở lên giận dữ.

Nếu vừa rồi không phải do gã bản liên tiếp hai mũi tên lệnh kéo nhân viên hộ tống tới, thì hắn đã chạy thoát được rồi.

Nghĩ tới đây, tên trộm tập tức muốn giết người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.