Chương trước
Chương sau
Sau khi Bắc Thiên Tầm trở về, mặc dù không trực tiếp huấn luyện bốn đứa nhỏ, nhưng đã yêu cầu sĩ quan huấn luyện tăng thêm rất nhiều huấn luyện cho

bọn họ, bốn đứa nhỏ vác nặng chạy cả buổi chiều trên núi, cả người đều dính rất nhiều bùn đất.

Bên ngoài sân, Kim Phi và Quan Hạ Nhi lần lượt đi đến.

Lúc này trời đã tối, nhưng may thay mấy con đường chính ở làng Tây Hà, ban đêm đều sẽ đốt đèn dầu, cho nên không đến nỗi không nhìn thấy gì.

Kim Phi cũng không có mục đích gì, cứ thế đi về phía sau núi, sau đó tìm một hòn đá ngồi xuống.



Quan Hạ Nhi nhìn bóng lưng Kim Phi, do dự một chút sau đó đi đến.

"Đương gia, chàng cũng biết con nhóc Tiểu Nga này vô tâm rồi, đợi khi về ta sẽ chỉnh đốn con bé..."

Nghe Quan Hạ Nhi nói vậy, Kim Phi mới phát hiện ra cô ấy đã đi theo tới đây. Y vỗ nhẹ vào bên cạnh ra hiệu cho Quan Hạ Nhi ngồi xuống, sau đó cười nói: "Lời nói của trẻ con không cần kiêng cữ, chỉnh lý con bé làm gì, huống hồ không

hiểu thì phải hỏi, con bé chỉ hỏi ra nghỉ ngờ trong lòng mà thôi."





Thấy Quan Hạ Nhi vẫn còn lo lắng, Kim Phi kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh: "Yên tâm đi, ta không có nói dối đâu, càng không giận Tiểu Nga đâu."

"Vậy đương gia chàng như thế này là sao vậy, không nói tiếng nào?" Quan Hạ Nhi hỏi.

"Ta đang suy nghĩ lại." Kim Phi chắp tay ra sau lưng, chống lên đá, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen tối: "Ta đang nghĩ, chuyện ta làm rốt cuộc có đúng không."

"Đương gia, chuyện chàng làm đương nhiên là đúng rồi!" Quan Hạ Nhi nói: "Nếu không phải là chàng, không biết Xuyên Thục sẽ có bao nhiêu người chết nữa!"

"Nhưng cũng có thể là vì ta, Giang Nam có thể sẽ có rất nhiều người phải chết." Kim Phi trả lời.

Thật ra, trước khi điều động lương thực từ Giang Nam, Kim Phi đã biết đi điều động lương thực đi, một khi xảy ra tình trạng thiếu lương thực, Giang Nam sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng khi Cửu công chúa đề nghị y điều động lương thực từ Giang Nam về, Kim Phi lại không hề phản đối.

Trước đây Kim Phi luôn cố ý tránh nghĩ đến vấn đề này, nhưng hôm nay Tiểu Nga nói ra vấn đề đó, khiến y không thể tránh né được nữa.

"Đương gia, chàng không nên nghĩ như vậy."

Quan Hạ Nhi vẫn luôn không giỏi khuyên nhủ người khác, lúc này bắt đầu thao thao bất tuyệt nói: "Đương gia, chàng không phải không biết đám thương nhân bán lương thực ở Giang Nam là người như thế nào, bọn họ chính là những gian thương nhân lúc trục lợi, chỉ nghĩ đến kiếm tiền, căn bản không quan tâm đến sống chết của người dân!

Lương thực trong tay bọn họ, những người sống sót đều là những người có tiền, người dân bình thường vẫn phải chết đói.

Chỉ khi lương thực ở trong tay chúng ta mới có thể thực sự đưa đến được tay người cần, mới có thể có thêm nhiều người sống sót hơn!

Cho nên, ta thấy chuyện đương gia chàng và Vũ Dương làm là đúng, chàng cũng không cần vì lý do đó mà tự trách mình!"

"Ta biết." Kim Phi đưa tay ôm Quan Hạ Nhi: "Cám ơn Hạ Nhi nàng, cám ơn nàng đã có thể hiểu cho ta!"

"Đều là người một nhà, nói cám ơn gì chứ."

Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi, sau đó đưa tay qua ôm eo Kim Phi, tựa đầu vào vai y: "Đương gia, chàng đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, ta biết bây giờ chuyện chàng làm không phải là vì mình, mà là vì để có thêm nhiều người sống sót hơn, có điều này là đủ rồi."

"Ừm." Kim Phi nặng nề gật đầu.

Thật ra y cũng biết, đứng ở góc độ vĩ mô mà nói, quyết định của mình không sai.

Đám thương nhân bán lương thực chỉ để trục lợi, thứ họ theo đuổi là tiền, tích trữ lương thực là vì kiếm tiền chứ không phải để có thêm nhiều người sống sót hơn.

Vả lại những thương nhân bán lương thực không có đủ lực lượng vũ trang để bảo đảm an toàn lương thực, khi số lượng nạn dân đạt đến trình độ nhất định, chỉ cần có người giơ tay hô lên, các thương nhân bán lương thực chỉ trông cậy vào những tên côn đồ đó căn bản không thể giữ vững được.

Lương thực là vật dễ cháy, mà nạn dân mù quáng không còn lý trí, đến lúc đó sẽ gây ra rất nhiều thương vong và lãng phí.

Cho dù nạn dân không lãng phí lương thực, thì thủ lĩnh nạn dân khống chế được kho lương thực, có lẽ sẽ trở thành một thương nhân bán lương thực mới, lợi dụng lương thực để lôi kéo người dân, chiếm đất làm vua.

Đến lúc đó người chịu khổ vẫn sẽ là người dân. Bây giờ Xuyên Thục đã nằm trong sự kiểm soát của y, lương thực đến Xuyên Thục sẽ được phân phát hợp lý hơn, giống như lương thực, số người có thể sống

sót ở Xuyên Thục sẽ nhiều hơn ở Giang Nam.

Nhưng nghĩ đến rất nhiều người dân ở Giang Nam vì điều này mà rơi vào cảnh đói, thậm chí có thể chết đói, Kim Phi không khỏi cảm thấy áy náy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.