Vì vậy, Kim Phi chưa bao giờ hối hận về quyết định ban đầu của mình, cũng không hề nghĩ tới phương diện này, bây giờ sự chú ý của y đều ở trên người công chúa Lộ Khiết, chờ đợi câu trả lời của công chúa Lộ Khiết.
Công chúa Lộ Khiết cũng không để y đợi lâu, Kim Phi vừa đưa ra câu hỏi chưa được bao lâu, cô ta đã lắc đầu từ chối: "Không thể!"
"Tại sao?" Kim Phi hơi thất vọng với câu trả lời của công chúa Lộ Khiết: "Theo ta được biết, khu vực phía bắc của sông Liêu là một vùng đất hoang, các người hiếm khi đến đó đúng không?”
“Chúng ta hiếm khi tới đó, nhưng đó cũng là lãnh thổ của Đông Man, làm sao có thể tùy ý nhượng lại lãnh thổ chứ?”
Công chúa Lộ Khiết trả lời: “Giống như mười sáu châu Yến Vân ở phía bắc của Đại Khang, cũng gần như không có người Trung Nguyên, tiên sinh có sẵn lòng nhượng lại lại cho Đông Man hay không?”
"Vậy thì không có gì để bàn nữa nhỉ?"
Kim Phi thở dài, nhưng trong lòng y cũng không thất vọng lắm. Khi y đưa ra điều kiện này, y đã chuẩn bị để bị từ chối rồi.
Bởi vì chỉ cần không phải là một người ra quyết định cực kỳ ngu ngốc, thì người bình thường sẽ không đưa ra quyết định nhượng lại lãnh thổ.
Lúc trước, sau khi vừa mới kết thúc chiến tranh, công chúa Lộ Khiết đã dám một mình đến thành Du Quan đàm phán với Kim Phi, bây giờ lại dám đến Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3413522/chuong-3032.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.