Chương trước
Chương sau
Không những không nói, thậm chí còn không nói để cho Kim Phi biết đến tin tức về thuyền bọc thép và chuyến đi xa.

Bây giờ Kim Phi cho phép cô ta đến thăm trấn Ngư Khê là đã rất rộng rãi rồi.

Biết rằng Kim Phi đang yêu cầu lợi ích, công chúa Lộ Khiết cũng không vòng vo nữa mà hỏi thẳng: “Tiên sinh nói đi, ngài muốn gì, cho dù là ngựa chiến, trâu bò hay cừu, chỉ cần bổn cung có thể lấy ra được thì bổn cung đều đồng ý với tiên sinh!”

Đây là lần đầu tiên công chúa Lộ Khiết tự xưng là bổn cung trước mặt người ngoài kể từ khi cô ta đến trấn Ngư Khê.

Bởi vì điều này có thể nhấn mạnh thân phận của bản thân, bày tỏ rằng mình là người có tiếng nói ở Đông Man, cũng có thể coi là nâng cao giá trị của bản thân, cho thấy cô ta có tư cách đàm phán với Kim Phi.



Sau khi nói xong cô ta cắn môi, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, rồi nói tiếp: “Cho dù tiên sinh muốn ta làm nô lệ, làm người hầu cho ngài thì ta cũng có thể đồng ý!"

Kim Phi liếc nhìn công chúa Lộ Khiết một cái, chán ghét nói: "Cô được người ta hầu hạ từ nhỏ đến lớn, làm sao có thể biết làm công việc của người hầu chứ?

Vừa nói xong, Băng Nhi và Sương Nhi đứng ở sau lưng công chúa Lộ Khiết cùng siết chặt tay.





Công chúa Lộ Khiết chính là viên ngọc quý trên thảo nguyên, bây giờ chủ động đề nghị làm người hầu cho Kim Phi, thế mà lại bị ghét bỏ.

Đây là một nỗi nhục lớn đối với Băng Nhi và Sương Nhi!

Không biết là đã cảm nhận được sát khí trong truyền thuyết hay là nhìn thấy sự khác thường của Băng Nhi và Sương Nhi, A Mai vốn đang đứng sau lưng Khánh Mộ Lam lập. tức tiến vài bước đi về phía bên cạnh, đứng ở bên trái phía sau Kim Phi, tay trái đặt lên lưng ghế dựa của Kim Phi.

Bắc Thiên Tâm đang mang thai cũng bưng ghế ngồi xuống bên cạnh Kim Phi.

Thiết Chùy nhìn thấy hai người như thế thì nhanh chóng đứng ở phía bên phải của Kim Phi, sẵn sàng chuẩn bị che ở trước mặt Kim Phi bất cứ lúc nào.

Những cận vệ khác cũng đưa tay lên eo, chuẩn bị rút dao. hoặc súng.

Công chúa Lộ Khiết thấy bầu không khí trở nên căng thẳng thì vội vàng quay đầu lại trừng mắt nhìn Băng Nhi và Sương Nhi một cái, ra hiệu cho hai người lùi lại.

Băng Nhi và Sương Nhi không còn cách nào khác, chỉ có thể lùi lại vài bước, quay mặt về phía biển.

Mãi đến lúc này A Mai mới quay lại bên cạnh Khánh Mộ Lam, còn Bắc Thiên Tâm thì lười biếng di chuyển chiếc ghế rời đi.

Nhưng Thiết Chùy và cận vệ vẫn không dám rời đi, mà vẫn giống như vừa rồi, bảo vệ xung quanh Kim Phi.

Công chúa Lộ Khiết không quan tâm, cô ta nhìn Kim Phi và cười nói: "Mặc dù Lộ Khiết chưa bao giờ làm việc của người hầu, nhưng chỉ cần tiên sinh vui lòng, Lộ Khiết có thể học."

"Không cần, nói vậy chắc điện hạ cũng biết, ta đã xóa bỏ chế độ người hầu, làm sao có thể dẫn đầu phá vỡ quy tắc mà mình đã đặt ra chứ?" Kim Phi lười biếng xua tay.

"Vậy tiên sinh muốn gì?" Công chúa Lộ Khiết hỏi.

Kim Phi ngả người ra sau một chút rồi nói: "Ta cũng không cần mấy thứ có giá trị gì đó, nếu cô có thể quyết định giao cho ta vùng đất phía đông và phía bắc của sông Liêu thì †a sẽ nói cho cô biết tất cả tin tức về lục địa mới, thậm chí có thể vẽ bản đồ hàng hải cho các người, các người có thể cầm nó đi tìm đại lục mới, thế nào?”

Kiếp trước, lúc Kim Phi học tiểu học đã học được một bài văn, nói rằng vùng hoang dã phương Bắc của Đông Bắc "dùng gậy đánh hươu, dùng muôi múc cá, chim trĩ bay vào nồi cơm."

Trên thực tế, Đông Bắc có vùng đất đen rộng lớn màu mỡ, là một trong những vựa lúa của cả nước.

Đáng tiếc, bây giờ nó là lãnh thổ của người Đông Man.

Bởi vì ít dân cư và họ chủ yếu tập trung vào việc chăn thả gia súc, cho nên phạm vi hoạt động chính của Đông Man trong kiếp trước của Kim Phi là ở khu vực phía đông Nội Mông và Ngoại Mông, hiếm khi đi đến khu vực phía đông và phía bắc của sông Liêu.

Kho thóc lớn ở phương Bắc mà Kim Phi đã được học được ở kiếp trước, bây giờ là một mảnh đất hoang, được gọi là vùng hoang dã ở phương Bắc.

Cho dù ở kiếp trước của Kim Phi, cũng là sau khi thành lập chính quyền mới, để giải quyết vấn đề lương thực, đất nước mới bắt đầu điều động quân đội và huy động người dân đi khai hoang.

Cho nên y mới đưa ra một yêu cầu như vậy.

Dù sao phía bắc của sông Liêu không có nhiều người Đông Man, biết đâu công chúa Lộ Khiết lại đồng ý thì sao?

Đến lúc đó, Kim Phi có thể noi gương kiếp trước, thành lập một binh đoàn gồm một nửa công nhân và một nửa nông dân, rồi huy động một số dân chúng đi khai hoang trồng trọt, biến vùng hoang dã ở phương Bắc thành kho thóc lớn ở phương Bắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.