Chương trước
Chương sau
"Tiên sinh, mùa đánh cá tiếp theo sắp đến rồi, nếu không cho bọn họ ra ngoài luyện tập thì sẽ không kịp."

Trịnh Trì Viễn nói: "Không phải ngài nói thực chiến mới là cách huấn luyện tốt nhất ư? Chúng ta có thể để bọn họ làm quen với cuộc sống trên biển ở vùng duyên hải trước, nếu thật sự có người không thích ứng được thì cũng có thể sàng lọc ra càng sớm càng tốt."

"Ngài nói như vậy cũng rất có lý."

Kim Phi nghe xong thì cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu nói: "Vậy thì cứ làm theo lời ngài nói trước đi, nhưng nhất định đảm bảo an toàn cho hạm đội."



“Tiên sinh yên tâm, ta sẽ bố trí thuyền lớn và ca-nô đi theo hộ tống bọn họ.” Trịnh Trì Viên nói.

Sáng sớm hôm sau, chín mươi chiếc thuyền đánh cá của đại đội đầu tiên của đội đánh bắt đã được một thuyền chiến thủy quân và ba ca-nô hộ tống ra khỏi bến tàu một cách có trật tự.

Kim Phi, Quan Hạ Nhi, và nhóm người Đường Tiểu Bắc đứng trên đài quan sát ở bờ biển để tiễn hạm đội ra khơi.





"Thật là hùng vĩ!"

Quan Hạ Nhi nhìn hạm đội uốn lượn dài hàng trăm mét, nhìn những chiếc thuyền đánh cá neo đậu dày đặc trên bến tàu, không nhịn được mà cảm khái.

Hai năm trước, khi cô kết hôn với Kim Phi, cô vẫn còn lo lắng không biết liệu mình có thể nuôi sống bản thân và Kim Phi chỉ bằng cách tự dệt sợi hay không.

Khi đó, mong muốn duy nhất của cô là là Kim Phi có thể thi đỗ tú tài, sau đó làm tiên sinh dạy học linh tinh.

Lúc đó cho dù có đánh chết Quan Hạ Nhi thì cô cũng không dám nghĩ rằng Kim Phi sẽ đạt được thành tựu như ngày hôm nay, chứ đừng nói đến việc nữ hoàng đế đầu tiên trong lịch sử từ trước đến nay phải cung kính gọi mình là tỷ tỷ.

Không phải Quan Hạ Nhi không tin Kim Phi, mà là cho đến hôm nay, Quan Hạ Nhi vẫn có một loại cảm giác như đang nằm mơ.

“Tỷ tỷ, đây mới chỉ là một đại đội mà thôi, theo kế hoạch của tướng công và Trịnh tướng quân, phải xây dựng ít nhất hai mươi đại đội trong năm nay, sau đó còn tiếp tục mở rộng, để đảm bảo có thể đánh bắt thật nhiều cá biển, nếu không chúng ta đầu tư nhiều như vậy, thậm chí còn không thể thu được vốn."

Đường Tiểu Bắc cười nói.

Thật ra khi Kim Phi thành lập đội đánh bắt, căn bản không tính toán đến chỉ phí, y chỉ nghĩ đến việc sử dụng cây cối và tài nguyên trên núi, để nhiều người sống sót hơn.

Nhưng Đường Tiểu Bắc đã hình thành tư duy kinh doanh, khi gặp chuyện gì cũng luôn có thói quen tính toán được và mất.

"Hai mươi đại đội... Quan Hạ Nhi tính nhẩm trong lòng một lúc mới tính ra, sau đó cô che miệng sợ hãi kêu lên: "Thế không phải là gần hai nghìn chiếc thuyền ư?”

"Đúng vậy,' Trong mắt Đường Tiểu Bắc cũng lộ ra một tia khao khát: 'Đến lúc đó thì cuộc cạnh tranh giữa hàng nghìn con thuyền mới thực sự sẽ bắt đầu!"

"Đương gia, chàng thật lợi hại!"

Quan Hạ Nhi không nhịn được mà khen ngợi.

"Tỷ tỷ, tối hôm qua tướng công lại giày vò tỷ à?"

Nhìn thấy chung quanh không có người ngoài, Đường Tiểu Bắc cười xấu xa nói: "Không phải tỷ vẫn luôn muốn có con trai à, muốn có con thì đừng sợ bị giày vò, tỷ cũng nên sử dụng những kỹ năng mà ta đã dạy cho tỷ ấy!"

"Hừ, Tiểu Bắc chết tiệt, xem ta xé nát miệng muội!"

Quan Hạ Nhi xấu hổ đỏ mặt, nhổ một ngụm nước bọt vào Đường Tiểu Bắc.

"Tỷ tỷ, nếu không phải là ta dạy tỷ thì tỷ có thể nhanh chóng có Đại Nữu à?”

Đường Tiểu Bắc vừa tránh né vừa tiếp tục trêu chọc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.