Chương trước
Chương sau
“Lão Trương, ngươi đừng lo cho cô bé này nữa, cô bé này giống với Thủy Oa, đều được Trịnh tướng quân đặc cách tuyển vào.” Cận vệ cười nói.

“Đặc cách tuyển vào á?” Lão Trương lập tức cung kính nể phục: “Kỹ thuật bơi lội của cô bé này cừ hệt Thủy Oa hả?”

Theo như Lão Trương, người được đặc cách tuyển dụng nhất định phải có một kỹ năng đặc biệt nào đó.

Ví như Thủy Oa, mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng nếu xét về tài bơi lội lẫn nín thở, trong toàn bộ thủy quân không ai có thể qua được cậu bé!



Lúc Thủy Oa mới đến, cựu binh thủy quân nghe nói cậu bé bơi rất giỏi nên mới được Trịnh Trì Viễn nhìn trúng, nhiều cựu binh vẫn thầm không phục, cảm thấy chỉ là một thằng nhóc, có bơi giỏi đến mức nào chứ? Thế là họ đến tìm cận vệ ngay, muốn tỷ thí với Thủy Oa một chút.

Cận vệ dặm mắm thêm muối vào kể cho cậu bé nghe.

Thủy Oa đang ở trong độ tuổi ganh đua háo thắng, cựu binh không phục, cậu bé cũng không phục, dưới sự xúi giục của cận vệ, Thủy Oa đã cho các cựu binh khiêu khích mình 'ăn hành đến mức thiếu chút nữa đã không lên được thuyền.





Quân nhân thích ngưỡng mộ kẻ mạnh, sau cuộc tỷ thí lần này, Thủy Oa đã hoàn toàn có được chỗ đứng trong thủy quân, không ai dám coi thường Thủy Oa chỉ vì cậu bé còn nhỏ nữa.

Lão Trương nghĩ rằng Thẩm Tú Tú cũng vì có tài bơi lội cực giỏi giống Thủy Oa nên mới được đặc cách nhập ngũ.

“Tài bơi lội?” Cận vệ ngạc nhiên một lúc rồi quay đầu nhìn về phía cô bé: “Tú Tú, ngươi bơi lội có giỏi không?”

“Có thể rẽ nước nhưng không thể bơi xa được, bơi tâm mười mấy mét là hết sức rồi.” Thẩm Tú Tú ngượng ngùng cười, sau đó vội vàng trấn an: “Có điều ta có thể học, nhất định sẽ học được!”

Các binh lính thủy quân cứ cách ba ngày sẽ sẽ huấn luyện bơi lội một lần, mang vật nặng bắt đầu bơi hai dặm, đối với thủy quân, chỉ bơi được vài chục mét được coi là không biết bơi.

Thẩm Tú Tú rất lo lăng, lo rằng thủy quân sẽ vì điều này mà không cần cô bé.

Cận vệ nghe Thẩm Tú Tú nói rằng mình không biết bơi thì cau mày: “Không biết bơi không thể làm thủy quân được.”

Thấy cô bé lo đến mức muốn bật khóc, cận vệ vội vàng chỉ vào Thủy Oa bổ sung: “Có điều ngươi cũng đừng lo, Thủy Oa là người bơi lội giỏi nhất trong thủy quân, cứ để cậu bé dạy ngươi bơi, chắc chắn ngươi sẽ bơi được!”

Nói rồi anh ta còn đá nhẹ vào bắp chân to: “Thủy Oa, sau này ngươi tới đây dạy Tú Tú cô nương có được không?”

Mặc dù Thủy Oa không vui lắm, nhưng khi nhớ đến việc cô nương này được quốc sư phu nhân coi trọng, đồng cảm với hoàn cảnh của cô bé nên vẫn gật đầu: “Được!”

Có thể nói Thẩm Tú Tú cũng hiểu chuyện, vội vàng nói: “Cảm ơn Thủy Oa ca cai” “Không có gì, không có gì!” Thủy Oa xua tay rồi tò mò hỏi: “Hôm nay muội có thấy quốc sư đại nhân không?”

“Có thấy!” Tú Tú gật đầu.

“Muội thấy quốc sư đại nhân thế nào? Có dữ không?” Thủy Oa hỏi tiếp.

“Không dữ đâu, nói chuyện rất hòa nhã nữa” Thẩm Tú Tú nói: “Tiểu Bắc phu nhân cũng rất dịu dàng, bọn họ đều là người tốt!”

“Không dữ là tốt rồi” Thủy Oa nghe thấy thế thì vuốt ngực một cái, sau đó tò mò hỏi tiếp: “Nghe nói Tiểu Bắc phu nhân muốn cưu mang muội, mà muội không đồng ý à?”

“Thủy Oal” Cận vệ vội vàng rầy la Thủy Oa.

Cô bé này là một cái túi khóc, Thủy Oa lại cố tình chọc, nếu lỡ chọc cô bé khóc rồi ai có thể dỗ được đây?

Nhưng Thẩm Tú Tú đang háo hức đã bình tĩnh lại, không chỉ không khóc mà còn bình tĩnh trả lời câu hỏi của to: “Cha, thúc thúc và ca ca ta đã bị cướp biển giết chết, ta phải làm nữ binh lính thủy quân trả thù cho bọn họ!”

“Muội cừ thật!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.