Chương trước
Chương sau
Mặc dù trước đây, trong mắt triều đình, Đông Hải là nơi rất hoang vu, nhưng thuế đánh vào ngư dân cũng chẳng ít hơn người dân ở Trung Nguyên là bao.

Hơn nữa cướp biển hoành hành ngang ngược, những năm qua cuộc sống của ngư dân cũng chẳng dễ dàng, nhiều thuyền đánh cá của ngư dân đã sử dụng hơn chục năm, thậm chí hàng chục năm, nhiều chiếc đã xuống cấp trầm trọng, nhưng ngư dân không có khả năng thay mới nên đành chấp nhận sửa chữa.

Để vớt rong biển nhanh nhất có thể, Kim Phi không hạn chế kích thước và độ mới của thuyền đánh cá, chỉ cần sẵn lòng đến đảo Mạo Lãng, thì đề có thể tham gia.

Thời gian gần đây, đã có không ít thuyền đánh cá gặp nạn trên biển, nhưng vì ngư dân là người giỏi về đường thủy, hơn nữa bất kể là khi họ hái rong biển ở đảo Mạo Lãng, hay vận chuyển rong biển về xưởng đóng thuyền, thì đều có thuyền đánh cá khác ở xung quanh, nên không xuất hiện tình trạng thương vong.



Đây cũng là nguyên nhân khiến Kim Phi và Trịnh Trì Viễn nghỉ ngờ.

Nếu thuyền bị rò rỉ dẫn đến đảm thuyền, thì bọn họ còn có thể chấp nhận, chứ làm sao có thể bỗng dưng mất tích mà không có lý do chứ?





“Trước mắt chúng ta chỉ biết là con thuyền này bị mất tích, còn nguyên nhân cụ thể thì không biết.” Phó tướng bất đắc dĩ nói: “Nhưng về cơ bản chúng ta có thể loại trừ khả năng đảm thuyền, bởi vì đây là con thuyền mới, mới chỉ được dùng ba năm, nếu là đắm thuyền, sẽ phải phát hiện ra một ít manh mối, nhưng bây giờ đến cả manh mối cũng không tìm được”

Ngay cả khi thuyền gỗ bị rò rỉ rồi chìm xuống nước, sẽ có rất nhiều mạt gỗ và đồ dùng hàng ngày trôi trên mặt nước,

nhưng mà thủy quân không tìm thấy bất kỳ vật thể nào.

“Còn những người đi cùng thì sao?” Trịnh Trì Viễn hỏi tiếp.

“Sau khi rời đảo Mạo Lãng, thủy thủ đã vô tình làm rách buồm khi đang kéo buồm, lúc ấy chỉ mới rời khỏi đảo Mạo. Lãng không lâu, huynh đệ nhân viên hộ tống phụ trách bảo vệ, đã yêu cầu thuyền quay về đảo Mạo Lãng, đưa rong biển cho thuyền khác vận chuyển, chờ hắn sửa xong cánh buồm rồi vận chuyển chuyến sau.”

Phó tướng giải thích: “Nhưng mà sau khi huynh đệ nhân viên hộ tống phái một hạm đội đưa thuyền về, rồi quay lại đảo Mạo Lãng, mới phát hiện, con thuyền kia không quay về đảo Mạo Lãng, cũng không quay về bãi phơi, lúc quay về đội hộ tống cũng không thấy nó.

Vì vậy huynh đệ hộ tống đã điều động phi thuyền và khinh khí cầu, triển khai công tác cứu nạn, nhưng mà đội tìm kiếm cứu nạn đã tìm trên tuyến đường giữa đảo Mạo Lãng và sân phơi nhiều lần, nhưng cũng không tìm được manh mối, nên lập tức báo cáo lên phía trên, xin chỉ thị có nên tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm không, ta cũng không thể quyết định được, nên muốn đến xin chỉ thị của tướng quân!”

Nói xong, phó tướng còn nhìn Kim Phi, ý là nhờ Trịnh Trì Viễn xin chỉ thị từ Kim Phi.

Nhưng Trịnh Trì Viễn tiếp tục phớt lờ ánh mắt nhắc nhở của phó tướng, không do dự nói: “Tiên sinh đã nhiều lần nhấn mạnh, an toàn của người dân là tiêu chuẩn sản xuất hàng đầu! Cái này còn cần xin phép sao? Tất nhiên phải tiếp tục tìm kiếm và cứu nạn!

Dù thuyền bị mất hay bị cướp biển cướp đi thì cũng nhất định phải tìm được!"

Quả thật trong nhiều hội nghị Kim Phi đã nhấn mạnh rằng, khi gặp tai nạn, phải đảm bảo an toàn về tính mạng cho công nhân và nhân viên hộ tống, sau đó mới là đảm bảo an toàn về tài sản.

Thời phong kiến, nhiều quyền quý không coi trọng mạng sống của dân chúng, cho nên không ít người nghi ngờ Kim Phi nói như vậy là để mua chuộc lòng người.

Nhưng dựa vào quan sát và sự hiểu biết của Trịnh Trì Viễn với Kim Phi, anh ta biết rằng những lời mà Kim Phi nói đều phát ra từ nội tâm.

Y thực sự coi trọng mạng sống con người hơn tiền bạc.

Cho nên Trịnh Trì Viễn mới không xin chỉ thị của Kim Phi, mà hạ lệnh luôn.

Bởi vì anh ta biết, cho dù có xin chỉ thị của Kim Phi, thì cũng sẽ nhận được câu trả lời tương tự như vậy, ngược lại sẽ †ỏ ra anh ta là người không có trách nhiệm và năng lực, phải xin chỉ đạo của cấp trên về công việc mà mình phụ trách.

Dĩ nhiên, sau khi hạ lệnh, Trịnh Trì Viễn vẫn quay đầu hỏi ý kiến Kim Phi: “Tiên sinh, ngài có muốn bổ sung thêm không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.