Chương trước
Chương sau
“Đứa trẻ ngốc như cháu thì biết gì chứ?”

Ông Quy đánh Thủy Oa một cái: “Làm người phải nắm bắt cơ hội, đừng đứng ngọn núi này lại nhìn ngọn núi cao hơn!

Quốc sư đại nhân là nhân vật như thần, cháu có thể gặp. được y, nói với y một hai câu đã rất may mắn rồi!

Một nhân vật tầm cỡ như quốc sư đại nhân, không phải ai cũng có thể đi theo y! Cháu muốn theo, người ta còn không biết cháu có đáng tin hay không đâu!



Vị tướng quân này cũng là một nhân vật lớn, anh ta có thể để ý cháu, cũng là may mắn của cháu, sau này đợi cháu có kinh nghiệm rồi, làm được việc lớn khiến quốc sư đại nhân xem trọng, quốc sư đại nhân tự nhiên sẽ chiêu mộ cháu, tốt hơn nhiều so với việc hiện tại cháu chủ động bám trụ!”

Thực ra ông Quy còn có một nguyên nhân không nói.

Ông ấy quả thực không biết nhân phẩm của Trịnh Trì Viễn như thế nào, cũng vì như vậy mới ép Thủy Oa đồng ý.





Lỡ như tính cách vị tướng quân này tàn bạo, sau khi bị Thủy Oa từ chối lại thẹn quá hóa giận, như vậy hai ông cháu sẽ gặp nguy hiểm.

Vào tình huống lúc đó, đồng ý là lựa chọn chính xác duy nhất.

Thủy Oa suy nghĩ một chút, cảm thấy ông Quy nói cũng có lý bèn gật đầu: “Ông Quy ông nói cũng đúng, sau này cháu nhất định sẽ làm nên chuyện lớn khiến quốc sư đại nhân xem trọng!”

“Ông tin cháu.” Ông Quy xoa đầu Thủy Oa: “Thủy Oa nhà chúng ta thông minh nhất!”

Thủy Oa cười toe toét, sau đó nghĩ đến việc đến thủy quân sẽ phải rời xa ông Quy, không khỏi buồn lòng nói: “Nhưng ông ơi, nếu cháu đến thủy quân, không phải sẽ không được gặp ông nữa rồi sao?”

“Ông đây nuôi cháu để cháu nuôi ông lúc ông già, nếu cháu chạy rồi, sau này ông chết, ai sẽ dăn lò sưởi cho ông chứ?”

Để cho Thủy Oa yên tâm, ông Quy đã cười nói: “Ông tuổi cũng già rồi, không làm thả bè để kiếm sống được nữa, cháu đến thủy quân, ông sẽ tìm một nơi gần doanh trại thủy quân rồi sống ở đó, tìm một công việc để kiếm sống qua ngày!”

“Như vậy là tốt nhất, như vậy là tốt nhất!”

Thủy Oa nghe vậy bèn vui vẻ: “Đợi ông chết rồi, cháu sẽ dẫn lò sưởi cho ông!”

“Ông còn chưa chết đó, chỉ nói những điều xui xẻo!” Ông Quy võ vào đầu Thủy Oa: “Phỉ phui cái mồm!”

Thủy Oa cũng không giận, vừa cười vừa khạc nhổ xuống biển hai lần, sau đó bưng hai miếng cá đưa cho Hồ Tử thúc ở phía sau.

Trời chập tối, thuyền lầu hơi nước kéo nhóm bè gỗ đầu tiên về vùng biển xưởng đóng thuyền, sau đó đi thẳng về vị trí xưởng đóng thuyền của thuyền đánh cá.

Những ngư dân đã đợi sẵn ở vùng biển nông lập tức đi đến, cởi dây buộc các bè gỗ với nhau ra, sau đó buộc lại thành bó nhỏ khoảng hai, ba chiếc, rồi đứng lên dùng cọc tre chống đi, sau đó đi theo con kênh nước đã đào trước và vận chuyển đến một lều lớn ở phía tây bäc xưởng đóng thuyền.

Xưởng đóng thuyền này chiếm diện tích lớn, có nhiều con kênh và lều, đa số lầu chỉ có mấy hàng cột và mái che, có thể miễn cưỡng che cho những người thợ làm trong đó khỏi đầm nắng dầm mưa là được, nhưng cái lầu ở góc tây bắc đã có nhân viên hộ tống bao vây và canh gác.

Thợ trong lều này cũng không phải là dân tị nạn được tuyển mà là người dân được Cửu công chúa điều động từ Xuyên Thục đến.

Sở dĩ khác với những lầu khác vì lều này phụ trách công việc cưa gỗ.

Đây được coi là công đoạn đóng tàu đầu tiên, chỉ sau khi xưởng số 1 cưa gỗ thành các loại ván khác nhau thì những xưởng khác ở phía sau mới có thể tiến hành những việc tiếp theo.

Theo cách cưa gỗ trước đây của Đại Khang, muốn cưa khúc gỗ thành tấm ván thì thợ mộc phải dùng cưa để kéo từng khúc một.

Công việc này không cần kỹ thuật nhưng cần sức lực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.