Chương trước
Chương sau
Thủy Oa không phải là người không biết tốt xấu, nếu là trước kia, Trịnh Trì Viễn đích thân chiêu mộ, chắc chắn cậu bé sẽ đi cùng Trịnh Trì Viễn, nhưng hiện tại vừa nghĩ có thể gặp được quốc sư đại nhân mà trên báo viết, Thủy Oa lại hơi do dự.

Nếu có thể chọn, cậu bé vẫn muốn đi theo quốc sư đại nhân.

Thấy Trịnh Trì Viễn dễ nói chuyện, Thủy Oa càng muốn tìm một lý do để từ chối Trịnh Trì Viễn.

Từ khi Thủy Oa còn chưa biết đi đã được ông Quy nhặt về, một mình ông Quy nuôi cậu bé lớn, chỉ cần cậu bé đảo mắt thì ông Quy đã biết cậu bé đang nghĩ gì.

Thủy Oa còn chưa kịp lên tiếng đã bị ông Quy ấn quỳ xuống: “Trịnh tướng quân đánh giá cao cháu là may mắn của cháu, nhanh khấu đầu đa tạ tướng quân đi!”



Nói xong còn nhìn cậu bé với ánh mắt khẩn cầu.

Mặc dù Thủy Oa không biết vì sao ông Quy lại nhất định muốn để bản thân đi theo Trịnh Trì Viễn, nhưng nhìn thấy ánh mắt của ông Quy, cuối cùng cậu bé vẫn trịnh trọng dập đầu với Trịnh Trì Viễn: “Thủy Oa đa tạ Trịnh tướng quân!”

“Được!” Trịnh Trì Viễn cười rồi kéo Thủy Oa, xem như hòn đá trong lòng đã được gỡ xuống.





Đây là lần đầu tiên kể từ khi chào đời anh ta chiêu mộ nhân tài, nếu thất bại thì mất mặt quá rồi.

Cũng may, lão trượng này rất hiểu chuyện.

“Trịnh tướng quân, cảm ơn ngài đã coi trọng Thủy Oa, băng lòng thu nhân cậu bé.”

Ông Quy hành lễ với Trịnh Trì Viễn, sau đó nói: “Thủy Oa là một đứa trẻ số khổ, khi ta nhặt được cậu bé, cậu bé đã gần như đói sắp chết, ta là người thô lỗ, không dạy được đạo lý gì cho cậu bé, đứa trẻ này ở quê đã quen hoang dã, nếu làm sai hay nói sai điều gì, mong tướng quân lượng thứ”

Trịnh Trì Viễn nghe vậy không khỏi kinh ngạc nhìn Thủy 0a.

Anh ta không biết Thủy Oa còn có thân thế như vậy

Nhưng mấy năm trước người dân đều ăn không no, tình huống vứt còn quá bình thường.

Thủy Oa có thể gặp được ông Quy, cũng xem là một điều may mắn.

“Lão trượng yên tâm đi, Thủy Oa còn nhỏ, khi vào quân ta sẽ sắp xếp người dạy cậu bé quy định trong quân” Trịnh Trì Viễn nói.

“Vậy làm phiền tướng quân rồi.”

Ông Quy lại hành lễ với Trịnh Trì Viễn, sau đó xoay người nhìn Thủy Oa: “Thủy Oa, đàn ông trong nhóm thả bè chúng ta đều trung thành và không bao giờ thất hứa, sau này cháu đi theo Trịnh tướng quân, hãy làm việc thật tốt, tướng quân bảo cháu làm gì thì làm đó, phải nghe lời, biết không?”

Vừa nói, ánh mắt ông Quy đã đỏ hoe.

Dù Thủy Oa có ngốc đến đâu cũng nhận ra, nằm cánh tay ông Quy nói: “Ông Quy, ông không đi với cháu sao?”

“Ta đã già rồi, vào thủy quân còn có thể làm gì chứ?” Ông Quy cười lắc đầu.

“Ông không đi, cháu cũng không đi!” Thủy Oa cứng cổ nói.

“Im miệng!”

Ông Quy xoay người hét với Thủy Oa sau đó nói với Trịnh Trì Viễn: “Quân gia, đứa trẻ này không hiểu chuyện, ta sẽ nói chuyện với cậu bé sau.”

“Được” Trịnh Trì Viễn gật đầu: “Vậy ta đi trước đây.”

“Tướng quân đợi một chút.”

Ông Quy chọn ra hai miếng cá ngon nhất trong con cá mới cắt bên cạnh, dùng hai tay đưa cho cậ phía sau Trịnh

Trì Viễn: “Lão già này không có thứ gì đáng tiền, hai miếng cá này còn tươi, mong tướng quân không chê!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.