Chương trước
Chương sau
Trên mặt biển, đội thuyền khổng lồ gồm hàng trăm con thuyền đánh cá lớn nhỏ được ca-nô và quân hạm hộ tống từ từ tiến vào cầu xếp dỡ hàng hóa.

Trên mỗi boong thuyền của thuyền đánh cá đều chất đầy rong biển như một ngọn núi nhỏ.

Để vận chuyển được nhiều hơn, trong khoang thuyền của tất nhiều thuyền đánh cá đều chất đầy rong biển, ngư dân sống trong những khoảng trống giữa các ngọn núi rong biển.

“Bội thu rồi! Thế này là bội thu rồi!”



Giọng điệu Kim Phi run lên vì phấn khích.

Trịnh Trì Viễn trở về trước bằng ca-nô, thấy Kim Phi trên cầu xếp dỡ hàng hóa, không đợi ca-nô dừng hẳn đã hành lễ với Kim Phi: “Tiên sinh!”

“Trịnh tướng quân vất vả rồi!”





Kim Phi vui vẻ đáp lễ Trịnh Trì Viễn.

“Không vất vả, đây vốn là công việc của tal”

Trịnh Trì Viễn khiêm tốn khoát tay.

“Rong biển ở đảo Mạo Lãng còn lại bao nhiêu?” Kim Phi hỏi: “Với quy mô này, còn có thể hái mấy lần nữa?”

“Bây giờ còn nhớ chúng ta đậu thuyền trên đảo Mạo Lãng ở góc nào không?” Trịnh Trì Viễn hào hứng trả lời: “Lần thu hoạch này thậm chí còn chưa bằng 10% góc đó, theo cách tiên sinh nói thì chỉ là hạt cát trên sa mạc mà thôi!”

“Góc đậu quân hạm sao?” Kim Phi hỏi. “Đúng vậy!” Trịnh Trì Viễn gật đầu.

“Nhiều rong biển như vậy, còn chưa băng 10% góc đó sao?” Kim Phi rất kinh ngạc hỏi.

Khi đó đi đến đảo Mạo Lãng, vì diện tích của quân hạm quá lớn nên không vào vịnh mà dừng vùng ven khu vựa rong biển.

Nơi đậu thuyền là khu vực hình tam giác, cũng là nơi hái rong biển đầu tiên.

“Tiên sinh, có điều ngài không biết, rong biển ở dưới nước phát triển rất dày đặc, vớt hết tầng trên cùng ở dưới còn có thêm một tầng nữa.

Trịnh Trì Viễn phấn khích nói: “Hơn nữa rong biển ở tầng dưới còn dày hơn tầng trên! Ta sắp xếp những người khác đến nơi khác vớt rong biển thử xem, phát hiện rất nhiều nơi đều như vậy!”

“Tốt quá rồi! Tối quá rồi! Tốt quá rồi!” Kim Phi kích động nói ba lần tốt quá rồi.

Theo những gì Trịnh Trì Viễn nói, tổng thể lượng dự trữ còn nhiều hơn y dự đoán.

“Quá trình hái rong biển có thuận lợi không?”

“Thuận lợi, rất thuận lợi!” Trịnh Trì Viễn nói: “Thật ra hái rong biển rất đơn giản, chỉ dùng hai tay để hái, ngư dân đều biết hái, cho dù trước kia chưa từng ra biển cũng có thể học được rất nhanh.”

“Vậy có phải chúng ta có thể tuyển thêm càng nhiều thuyền đánh cá và ngư dân tham gia việc hái rong biển không?” Kim Phi hỏi.

Bất cứ lúc nào Giang Nam và Trung Nguyên cũng có thể thiếu lương thực, dù rong biển trên biển nhiều hơn nữa Kim Phi cũng thấy không yên tâm.

Chỉ có khi hái rong biển về rồi đem đi phơi, sau đó vận chuyển đến Giang Nam và Xuyên Thục thì Kim Phi mới có thể yên tâm.

“Ta cảm thấy có thể!” Trịnh Trì Viễn gật đầu nói: “Ngư dân hái rong biển nhiều, tốc độ cũng có thể nhanh hơn, cũng có thể làm cho nhiều người dân tránh được nạn đói!”

Dù là ven bờ Đông Hải hay là Giang Nam đều có nhiều ngư dân kiếm sống dựa vào sông Trường Giang và biển, vì thổ phỉ nên hiện tại ngư dân đều nhàn rỗi ở nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.