Chương trước
Chương sau
Tiêu cục Trấn Viễn đánh cường hào chia ruộng đất, sẽ tổ chức đại hội xét xử, xét xử những địa chủ thân sĩ đã bức hại người dân, nhưng sẽ không xử phạt người nhà của họ, thậm chí còn chia ruộng đất cho họ dựa theo số định mức bình thường của người dân.

Nhưng đánh cường hào do người dân tự phát tổ chức lại không giống.

Tá điền bị địa chủ bóc lột nhiều năm như vậy, sớm đã chết đống thù hận trong lòng, vừa không có tiêu cục Trấn Viễn ràng buộc, người dân xông vào nhà địa chủ, không để lại chút gì.

Những người thân nữ của địa chủ cũng có kết quả rất thê thảm.

Vừa mới bắt đầu, mục tiêu của người dân còn là nhằm vào địa chủ và thân sĩ, nhưng dần dần, tất cả những người giàu đều trở thành đối tượng đánh dẹp của người dân.



Bất kể là người buôn vải, người buôn muối hay người bán hàng rong, chỉ cần trông giống như người giàu thì vừa ra khỏi cửa đã bị người dân đánh hôn mê.

Ởnhà cũng không an toàn, nói không chừng đến lúc nào đó người dân sẽ tập hợp lại xông vào nhà.





Tóm lại, Giang Nam bây giờ đã thành một mớ hỗn độn, việc giết người cướp bóc xảy ra mỗi ngày.

Đây cũng là lý do gần đây ngày càng nhiều người giàu chạy đến Xuyên Thục lánh nạn.

Thực ra họ cũng biết chạy đến Xuyên Thục lánh nạn, rất có khả năng sẽ bị tiêu cục Trấn Viễn xử lý, những bọn họ đã không có cách nào khác.

Mặc dù cường hào đều hận Kim Phi và tiêu cục Trấn Viễn, nhưng phải thừa nhận rằng, ít nhất tiêu cục Trấn Viễn còn phân rõ trái phải, cho dù bị xử lý, cũng sẽ không ảnh hưởng đến trẻ em và người thân nữ trong nhà.

Đến Xuyên Thục, ít nhất còn có một tia hi vọng sống, tiếp tục ở lại Giang Nam, thật không có đường sống nào.

Kim Phi thở dài, hơi nhắm mắt lại.

Trước khi đề xuất đánh cường hào chia ruộng đất, Kim Phi đã biết việc này là một con dao hai lưỡi, sử dụng hợp lý có thể nhanh chóng mở ra cục diện.

Sự thật cũng như vậy, sử dụng việc đánh cường hào chia ruộng đất, đi đến đâu tiêu cục Trấn Viễn cũng đều được chào. đón, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi tiêu cục Trấn viễn đã chiếm cứ được nửa đất Tân.

Có người tổ chức và ràng buộc, đánh cường hào chia ruộng đất là thanh kiếm sắc bén để mở rộng lãnh thổ, nhưng không có ai tổ chức và ràng buộc, đã xảy ra tình hình hiện tại ở Giang Nam.

Hơn nữa, một khi đã rút cây kiếm ra thì sẽ không thu lại được.

Vì vậy lúc đầu Kim Phi mới cẩn thận như vậy, mãi cho đến khi tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn được thành lập, có đủ sức mạnh tự vệ mới dám đưa ra ý tưởng đánh cường hào chia ruộng đất.

Dựa theo kế hoạch của Kim Phi, sau khi chiếm được Xuyên Thục và đất Tân sẽ nhanh chóng đào tạo nhân lực, mở rộng tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh, sau đó mở rộng từng vùng ra ngoài.

Có địa bàn sẽ có càng nhiều dân, như vậy có thể lựa chọn càng nhiều người tài, tốc độ mở rộng cũng sẽ ngày càng. nhanh như chơi ném tuyết.

Đáng tiếc, mọi chuyện đã đi ngược lại mong đợi, việc mở rộng chỉ vừa mới bắt đầu đã gặp chuyện Hải Đông Thanh, việc mở rộng phải tạm dừng.

Chuyện Kim Phi lo lắng nhất vẫn đã xảy ra rồi.

Thông thường khi gặp chuyện như vậy, tiêu cục Trấn Viễn sẽ không quan tâm, cũng không xử lý được, xử lý không tốt còn liên lụy đến mình. Chap‎ 𝘮ới‎ l𝗎ô𝗻‎ có‎ 𝘁ại‎ ⩵‎ Trù𝘮Tr𝗎y‎ ệ𝗻﹒V𝗻‎ ⩵

Nhưng đám người đó có nhiều phụ nữ già yếu và trẻ em như vậy, đặc biệt là những đứa trẻ vẫn còn được ôm trong ngực, bọn chúng vô tội.

Kim Phi còn đang phân vân có nên phái người đến cứu viện hay không, đột nhiên nghe người trên bờ hét: “Kim tiên sinh, phu nhân Tiểu Bắc, cứu mạng!”

Kim Phi nghe vậy không khỏi sửng sốt.

Vậy mà người trên bờ lại biết y và Đường Tiểu Bắc ư?

Nhưng Đường Tiểu Bắc vẫn đang ngủ nướng ở trong khoang thuyền, bản thân y cũng vừa mới đi ra ngoài, sao đối phương mình đang ở trên thuyền chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.