Chương trước
Chương sau
Vào ban đêm, nhiệt độ ở kênh Hoàng Đồng xuống tới ~10 độ, binh lính Đảng Hạng đứng canh gác xung quanh đều run lên vì lạnh, nhưng bàn tay cầm cây cung của thần tiễn lại không hề run rẩy.

Vút!

Một mũi tên bay ra từ bức tường đá, trúng thẳng vào cổ người trinh sát phía trước!

Máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ lớp tuyết bên dưới.

Mãi đến lúc này, các binh lính Đảng Hạng khác mới phát hiện ra lính trinh sát.



'Trên tường đá lập tức vang lên tiếng cồng chiêng, các binh lính Đảng Hạng khác phụ trách canh gác lập tức thò đầu ra nhìn xuống tường thành.

Còn có người ném thẳng cây đuốc xuống để tránh có người tới gần tường đá.

Tóm lại, trên tường đá cực kỳ hỗn loạn, nhưng thần tiễn hoàn toàn không dao động, sau khi bắn chết lính trinh sát thứ nhất, lập tức lấy ra mũi tên thứ hai, giương cung cài tên.





Dưới bức tường đá, người trinh sát thứ hai chỉ cách người bạn đồng hành của mình mười mấy mét.

Sau khi phát hiện người phía trước bị bắn, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu người trinh sát thứ hai là mình đã bị lộ, trong tiềm thức muốn bỏ chạy.

Nhưng trong lòng anh ta biết rõ, lúc này mình đã cách tường thành quá gần, nếu chạy, kẻ địch sẽ lập tức phát hiện.

Dân du mục ở thảo nguyên am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, đến lúc đó trên tường đá sẽ là một cơn mưa tên, anh †a không có khả năng chạy trốn thoát.

Anh ta không những không thể trốn thoát mà cả hai người bạn đồng hành còn lại phía sau cũng không thể trốn thoát.

Hơn nữa, trong lòng người trinh sát này vẫn còn hy vọng xa vời cuối cùng, hy vọng rằng những binh lính Đảng Hạng chỉ là tình cờ phát hiện ra người trinh sát đầu tiên chứ không phải mình.

Vì vậy người trinh sát thứ hai ngồi xổm trên mặt đất, không dám cử động chút nào, hy vọng đợi đến khi kẻ địch dời sự chú ý đi rồi mới ẩn nấp hoặc rút lui.

Nhưng anh ta không biết rằng mình đã bị thần tiễn phát hiện.

Trên tường đá, thần tiễn đã nhắm thẳng vào nhân viên hộ tống thứ hai, đang chuẩn bị buông dây cung thì lại bị người phụ trách tình báo chặn lại!

“Còn lại ba người không cần bắn chết, chỉ cần bắn bắn què là được!” Người phụ trách tình báo nói.

“Tại sao?” Thần tiễn nghi hoặc hỏi: “Đại nhân không tin tài bắn cung của ta sao?”

Đối với thần tiễn mà nói, tài bắn cung chính là bản lĩnh kiêu ngạo nhất của bọn họ, cũng là nền tảng kiếm sống của họ.

Thần tiễn có thể chấp nhận nhiệm vụ mà người phụ trách tình báo sắp xếp, lại không thể chấp nhận chuyện hắn nghỉ ngờ tài bắn cung của mình.

“Đừng hiểu lầm, ta không có ý này; Người phụ trách tình báo cũng không định vô duyên vô cớ đắc tội thần tiễn, bèn giải thích: “Kim Phi xưa nay nổi tiếng là thương yêu binh lính, chúng ta sẽ không bắn chết những người này, nhưng bọn chúng sẽ bị què. Ta muốn xem y có phái người tới cứu chúng hay không!”

Thần tiễn nghe xong liền hiểu ra. Hóa ra người phụ trách tình báo muốn bao vây địa điểm đánh viện binh.

Lính trinh sát tới chân tường đá, mặc kệ Kim Phi phái bao nhiêu người tới cứu đều là chịu chết.

Nếu Kim Phi không cử người đến giải cứu, điều đó sẽ khiến những binh sĩ khác của quân Thục phải chạnh lòng, từ đó ảnh hưởng đến địa vị của Kim Phi trong mắt quân Thục.

“Vẫn là đại nhân nghĩ chu đáo!”

Thần tiên gật đầu, hơi điều chỉnh góc độ!

Vútt

Mũi tên phát ra tiếng rít, trúng chính xác vào đùi của người trinh sát thứ hai!

Người trinh sát rên rỉ đau đớn, ngã sụp xuống đất.

Mũi tên này cũng hoàn toàn đập tan suy nghĩ may mắn cuối cùng trong lòng anh ta.

Anh ta biết, mình đã hoàn toàn bại lộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.