Chương trước
Chương sau
Kim Phi đi tới bên rìa của tường thành, nhìn theo hướng Điền tiên sinh chi, quả nhiên nhìn thấy ở nơi chiến trường có một cái giá gỗ, dưới giá gỗ treo ba thi thể đãm máu đỏ.

Ở thời đại vũ khí lạnh này, việc hành hạ tù binh tới chết để dọa quân địch là chuyện thường xảy ra.

Nhưng bình thường chỉ là chặt đầu và chôn sống, rất ít khi dùng tới lột da.

Thứ nhất, lột da là việc rất tinh tế, tốn nhiều thời gian, thứ hai là quá tàn nhẫn, cũng rất dễ khơi lên nỗi sợ của quân địch, khiến chúng liều mạng mà kháng cự, tới lúc đó lại gây thương vong cho bên mình.

Tấn công thành tới bây giờ, người Đông Man chết vô số, vua Đông Man rất căm hận nhân viên hộ tống và nữ binh.



Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Nhưng bọn chúng lại là bên tấn công, dù cũng đã gây thương vong rất lớn cho các nhân viên hộ tống và nữ binh, nhưng chúng đâu thể bắt nhân viên hộ tống từ trên tường thành xuống.

Những nhân viên hộ tống bị bắt chính là những lính trinh sát trong đêm đình chiến được Lưu Thiết phái ra để canh gác, vì sợ quân địch đánh lén.

Lúc ấy quân địch đã đoán được Lưu Thiết sẽ phái trinh sát ra, nên đã chuẩn bị từ trước.





Ngay khi các nhân viên hộ tống trinh sát vừa mới đặt chân lên địa bàn của quân địch đã bị chúng bao vây.

Vua Đông Man vì muốn xả giận nên đã tra tấn những nhân viên hộ tống này cực kỳ tàn nhẫn, cuối cùng còn lột da rồi treo thi thể lên ở bên kia chiến trường.

Lưu Thiết rất tức giận, nhưng lại chẳng thể làm gì.

Vua Đông Man còn ước gì anh ta đi cướp lại thi thể.

Kim Phi buông kính viễn vọng xuống, đôi mắt hơi nhắm lại!

Nhưng mọi người xung quanh đều thấy hai bàn tay y siết chặt lại, bả vai run run, rõ ràng là y đang cực kỳ tức giận!

“Tiên sinh, đây là phép khích tướng của quân địch, ngài đừng để chúng làm ảnh hưởng!”

Điền tiên sinh sợ Kim Phi nóng giận tới mức cho người cướp thi thể về, nên vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.

“Đúng vậy tiên sinh, súng kíp cũng không còn nhiều đạn nữa đâu ạ” Tả Phi Phi nhắc nhở.

Để đẩy nhanh tốc độ hành quân, vật tư mà quân Uy Thắng và các nữ công nhân mang theo đều có hạn.

Lúc trước tấn công liên quân Tấn Man, lựu đạn họ mang theo gần như đã dùng hết, khi hỗ trợ tường thành Bắc lại tiếp tục dùng súng, đạn dược tiêu hao rất nhanh, đặc biệt là cát sắt, gần như đã hết.

Nếu như vua Đông Man cho quân rút lui chậm mười phút, sợ rằng các nữ công nhân lúc ấy phải cận chiến với quân địch.

Tả Phi Phi lo Kim Phi giận quá mất khôn.

“Trong lòng ta tự biếtỊ”

Kim Phi mở mắt ra, dọc theo tường thành đi về phía Đông.

Quân địch có thể quay lại bất cứ lúc nào, phải nhanh chóng bổ sung đạn dược mới có thể tránh được thương vọng lớn nhất cho quân mình.

Đạn dược đều ở trên Trấn Viễn số 2, cách tốt nhất để bổ sung chính là cho Trấn Viễn số 2 cập bến.

Dọc theo tường thành đi về phía Đông, Kim Phi còn chưa kịp đi xem mặt biển, thì đột nhiên có một người đàn ông cường tráng quỳ xuống trước mặt y.

Kim Phi nhìn chằm chằm một lúc mới nhận ra, người quỳ trước mặt y là Kim Bằng.

Chỉ có điều, Kim Bằng lúc này lại càng thêm thê thảm. Vốn dĩ anh ta đã mù một con mắt, nay trên mặt còn thêm hai vết sẹo, nửa bàn tay trái cũng không còn, trên lưng thì quấn một băng vải bẩn thỉu.

“Tiên sinh, ta đã để chìm Trấn Viễn số 1, có lỗi với ngài, với bệ hạ, xin tiên sinh hãy trách phạt ta!”

Kim Bằng dập đầu xuống đất, hô to.

Các nhân viên hộ tống đến từ Trấn Viễn số 1 đều đã được huấn luyện qua thủy chiến, vì đề phòng quân địch tấn công từ mặt biển, Lưu Thiết đã sắp xếp họ canh gác tường thành cạnh bến tàu.

Thật ra vừa nấy Kim Bằng đã nhìn thấy Kim Phi, nhưng anh ta cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp Kim Phi, ai dè y lại tự mình tới đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.