Chương trước
Chương sau
Bây giờ Lão Ưng mang theo hơn mười phi thuyền, từ sáng đến tối không ngừng thả tờ rơi, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã lan rộng đến hai huyện.

Còn tiếp tục trì hoãn nữa, chỉ sợ không cần đến vài ngày là đã có thể lan đến cả một quận thành.

Tấn vương phớt lờ sứ giả Đông Man, còn cố tình nói ra bốn điều kiện khiến cho đối phương cảm thấy ghê tởm, không phải thật sự không nghĩ đến chuyện đàm phán, mà là muốn trấn áp đối phương mà thôi.

Ai ngờ đối phương thế mà không thấy đâu nữa.

Chuyện này làm cho Tấn vương với tể tướng cảm thấy lo lắng, vội vàng phái người đi tìm kiếm tung tích của sứ giả.





Nhưng nơi này cách thành Vị Châu rất gần, bất cứ lúc nào cũng có thể ngồi phi thuyền tới đó, tể tướng cũng không dám sử dụng nhiều lực lượng lắm, chỉ có thể phái người âm thầm †ìm kiếm.

Nhưng đất Tấn lớn như thế, Tấn vương lại không dám điều động binh phủ, lén lút vụng trộm phái người đi tìm ba ngày, một chút tin tức về sứ giả cũng không có, ngược lại thu được một tin tức khác.

Nghĩa trang của thành Vị Châu đã sửa xong rồi.





Thiết Ngưu sử dụng thủ đoạn bắt tù binh của liên quân Tấn Man chôn hài cốt của quân Phạm Gia vào nghĩa trang, sau đó hạ lệnh treo cổ tất cả tù binhI

Chuyện này còn chưa là gì, Thiết Ngưu còn sai người buộc thi thể của tù binh ở bên ngoài với tư thế quỳ cúi người, sau khi bị đông cứng thì cho thợ thủ công dùng xi măng để đổ bê tông bọc lại, làm thành một bức tượng điêu khắc quỳ xuống đất, bày xung quanh nghĩa trang, hàm ý là liên quân Tấn Man vĩnh viễn quỳ gối ở chỗ này, sám hối với quân Phạm Gial

Ngoài ra, Thiết Ngưu còn bảo thợ thủ công dùng xi măng điêu khắc một bức tượng của Phạm tướng quân ở cửa lớn của nghĩa trang, dưới bức tượng, còn có một cái bệ xi măng trống không.

Thiết Ngưu muốn nói, cái bệ này là chuẩn bị cho Tấn vương.

Sau khi bắt được Tấn vương, sẽ xử lý Tấn vương giống như những tù binh Tấn Man khác, vĩnh viễn ở trong bê tông, xin lỗi với Phạm tướng quân!

Tấn vương biết được tin tức này, tức giận đến mức lật bàn.

Nhưng ngay sau đó, tin tức thứ hai truyền đến, giống như hất một chậu nước lạnh lên đầu Tấn vương, lập tức làm cho ông ta bình tĩnh trở lại.

Mấy ngày gần đây, liên tục có dân chúng chạy đến thành Vị Châu, xác nhận tính chân thật của nội dung bên trên tờ rơi.

Mặc dù bọn họ là dân chúng của đất Tấn, nhưng mỗi lần phát sinh chiến tranh, rất nhiều dân chúng xung quanh đều mang theo cả gia đình trốn vào thành Vị Châu, nhờ vào thành lũy vững chắc để tránh né.

Cho nên rất nhiều dân chúng xung quanh đều tôn kính Phạm tướng quân, tôn trọng quân Phạm Gia.

Biết được sự việc thật sự giống như trên tờ rơi, dân chúng đất Tấn nổi giận!

Ngay cả không ít những cựu chiến binh trong đội ngũ chính qui đi theo Tấn vương đã xuất ngũ, cũng không có cách nào chấp nhận được hành động này của Tấn vương.

Không cần Thiết Ngưu cổ vũ, sau khi những dân chúng này trở về sẽ tự mình truyền bá những sự việc mà mình đã nhìn thấy ra ngoài.

Kết hợp với chính sách đánh cường hào, phân chia ruộng đất của tiêu cục Trấn Viễn cùng nhau truyền bá ra ngoài.

Một bên là súc sinh cấu kết với Đông Man giết người trong nhà, một bên giúp đỡ dân chúng đánh đuổi cường hào, sau đó nhân viên hộ tống phân chia những ruộng đất của đám cường hào này cho người dân, dân chúng sẽ lựa chọn như thế nào, không cần nói cũng biết.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mấy huyện xung quanh thành Vị Châu đều đã có xu hướng không khống chế được.

Nếu tiếp tục so sánh, e rằng không cần người của tiêu cục Trấn Viễn phải hành động, mấy huyện này đã về tay Kim Phi rồi!

Điều này khiến cho Tấn vương như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cuối cùng không tiếp tục phớt lờ sứ giả Đông Man nữa.

Khi biết được sứ giả Đông Man đang ở thành Nguyễn Châu, Tấn vương lập tức phái tể tướng xuất phát trước, đi qua đàm phán!

Thật ra không chỉ có Tấn vương sốt ruột, sau khi sứ giả Đông Man bị Thấm Nhi đánh úp, cũng bắt đầu lo lăng.

Mặc dù tất cả mọi người đều dự đoán rằng hiệp sĩ áo đen là một hiệp sĩ của Trung Nguyên, không phải người của Tấn vương, cũng không phải người của Kim Phi.

Nhưng hiệp sĩ áo đen dùng lựu đạn, nhỡ may bọn họ đã đoán sai thì sao?

Tấn vương với tể tướng nghỉ ngờ có phải sứ giả Đông Man không hiểu tính toán của bọn họ hay không, sứ giả Đông Man cũng đang lo lắng Tấn vương thật sự đi nương nhờ Kim Phi.

Đến lúc đó, cho dù bọn họ có thể phá hủy phi thuyền của Kim Phi, cũng rất khó có thể đoạt được thành Du Quan từ tay Lưu Thiết.

Vua của Đông Man cũng có lo lắng này, cho nên truyền lệnh tới, cho sứ giả có quyền hạn cao nhất.

Có nhận thức chung như thế, không bên nào đòi hỏi nhiều nữa, cuộc đàm phán tiếp theo đã diễn ra thuận lợi hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.