Chương trước
Chương sau
Thật ra Hàn Phong đã biết đoán được kết quả này, nên cũng không cảm thấy thất vọng.

“Thu vũ khí lại, đào một cái hố chôn bọn họ đi.”

Kim Phi từng dặn dò, nếu cứ để thi thể lộ ở ngoài, sẽ dễ sinh ra bệnh khuẩn, gây nên bệnh tật.

Các nhân viên hộ tống lấy xẻng công binh gấp gọn trên ngựa chiến xuống, tìm một chỗ đất mềm bắt đầu đào lỗ.

Tới tận lúc này, Phạm Hải Châu mới tỉnh táo lại, đến trước mặt Hàn Phong hỏi: “Hàn tiên sinh, vừa này các người dùng vũ khí gì vậy? Uy lực lớn quá đấy!”



Thân là cháu trai họ của Phạm tướng quân, Phạm Hải Châu cũng từng trải rồi.

Nhìn thấy tốc độ sát thủ xông ra, anh ta biết ngay đối phương là tử sĩ!

Lúc đó trong lòng Phạm Hải Châu đầy tuyệt vọng.

Bởi vì nhà họ Phạm cũng từng bồi dưỡng tử sĩ, nên anh ta hiểu rõ bản lĩnh của tử sĩ mạnh cỡ nào.





Song đám Hàn phong chỉ giơ cánh tay lên, đã tiêu diệt cả đám tử sĩ mà Phạm Hải Châu cảm thấy không thể đánh thắng được!

Phạm Hải Châu không phải kẻ ngốc, sau khi kinh ngạc thì lập tức ý thức được, đây là công lao của vũ khí.

“Đội trưởng Phạm đang nói về súng kíp à?”

Hàn Phong rút súng kíp ra lần nữa, cười giới thiệu nói: “Đây là vũ khí tiên sinh mới làm ra, chuyên dùng để đối phó với tử sĩ”

“Ta có thể xem thử không?” Phạm Hải Châu nóng lòng muốn thử.

“Đợi chút!” Hàn Phong đổ cát sát và thuốc sống trong nòng súng ra, đưa súng kíp cho Phạm Hải Châu.

Phạm Hại Châu lật qua lật lại xem vài lần, còn cho mắt lên họng súng để nhìn vào trong.

Nhưng nhìn đi nhìn lại, cũng không hiểu cái cục sắt này có gì đặc biệt mà xem, sao lại bộc phát uy lực mạnh mẽ như vậy!

“Hàn tiên sinh, sau này quân Phạm Gia cũng được phân phối loại vũ khí này chứ?” Phạm Hải Châu hỏi.

“Trước mắt loại vũ khí này còn chưa thể sản xuất hàng loại, lần này ta đề phòng ám sát, nên mới cố ý tìm tiên sinh phê duyệt cho mấy cái thôi.”

Hàn Phong lắc đầu nói: “Tiên sinh nói là phải mở rộng trang bị cho các nhân viên hộ tống, dự tính là còn mấy năm nữa.

“Vậy thì thật sự quá đáng tiếc rồi.”

Phạm Hải Châu cảm khái một tiếng, trả súng kíp cho Hàn Phong.

Tiêu cục Trấn Viễn có thể nói là con trai ruột của Kim Phi, con trai ruột mà còn phải mấy năm nữa mới được trang bị trên diện rộng, thế thì quân Phạm Gia càng không cần mơ tưởng.

“Đội trưởng Phạm cũng không cần lo lắng, sau khi quân Phạm Gia xây dựng lại, chúng ta sẽ cung cấp cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá, còn có thể cung cấp mấy cái khinh khí cầu và lựu đạn, đối phó với đám ô hợp dưới tay Ngô Vương, quá dư dải”

Hàn Phong cười an ủi nói.

“Cảm ơn Hàn tiên sinh!” Phạm Hải Châu vội tỏ thái độ: “Hàn tiên sinh cứ yên tâm, cũng xin Kim tiên sinh yên tâm, cho dù không có thứ này, quân Phạm Gia ta cũng bảo đảm sẽ đánh hạ đất Ngô!”

“Có lòng tin này là rất tốt, nhưng Kim tiên sinh từng nói, cách đánh trận tốt nhất, là tiêu diệt kẻ địch trên đường đi, có thể không liều mạng với kẻ địch, thì cố gắng đừng liều mạng với kẻ địch.”

Hàn Phong cười nói: “Kim tiên sinh nhất định sẽ xây dựng Đại Khang thành một thời đại hòa bình trước nay chưa từng có, để các huynh đệ đều có thể sống tốt, hưởng thụ thời đại hòa bình, chẳng lẽ không tốt sao?”

“Hàn tiên sinh nói rất có lí Ị”

Phạm Hải Châu nghe xong thì gật đầu thật mạnh.

Đợi các nhân viên hộ tống vứt thi thể sát thủ xuống hố đất, đám người Hàn Phong lại lên đường.

Lần này bọn họ không gặp bất kì nguy hiểm gì nữa, cả đường trở về quận Bình Giang đều thuận lợi.

Lúc này Đường Phi đã sớm cho người viết cáo thị xong xuôi, đợi Hàn Phong vào thành, anh ta phát người dán cáo thị lên các chỗ trong quận thành, báo cho người dân biết Phạm Hải Châu còn sống, cùng tin xây dựng lại quân Phạm Gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.