Chương trước
Chương sau
“Lão đại, chúng ta cứ ở đây mãi cũng không phải cách hay, hay là chúng ta đi vòng về phía Nam xem sao?”

Sát thủ mặt sẹo đề nghị: “Nhân lực của tiêu cục Trấn Viễn có hạn, dù có bố trí người ở phía Nam và phía Đông, thì cũng không quá nghiêm ngặt, có lẽ chúng ta có thể tìm được cơ hội”

Lúc này gã thủ lĩnh cũng không có cách nào khác, sau khi ngãm nghĩ, gật đầu nói: “Vậy đi sông Hắc Ngư ở phía Nam đi.”

Vì vậy ba người nhân lúc trời vẫn chưa tối hẳn, lên đường đi về phía Nam.

Cho dù là ban đêm, trên đầu vẫn luôn có phi thuyền tuần tra, ba người chỉ có thể cẩn thận lẻn về phía nam, mãi đến tận khuya, mới đến được sông Hắc Ngư.



Nhìn dòng sông lấp lánh và phi thuyền đang tuần tra trên đầu, ba người càng cảm thấy tuyệt vọng.

Sắp đến rằm, trăng đêm nay còn sáng hơn đêm qua, mặt sông phản chiếu ánh trăng, có thể thấy rõ con côn trùng nhỏ rơi xuống tạo ra gợn sóng, huống chỉ là ba người sống.

Muốn bơi qua sông, đúng là viển vông!





Giống như sông Hắc Ngư, sông Hoàng Hà cũng không cần nghĩ nữa, nhất định cũng sẽ có phi thuyền tuần tra.

Nhưng ba người họ không còn biện pháp nào khác chỉ có thể chớp lấy thời cơ, men theo rừng đi về phía Đông.

Đến cạnh Hoàng Hà, chút may mắn cuối cùng cũng tan vỡ.

Trên bầu trời Hoàng Hà cũng có phi thuyền tuần tra, số lượng gấp đôi sông Häc Ngư!

“Lão đại, nghỉ chút đi!”

Chạy như chó nhà có tang suốt cả đêm, lại không ăn được bao nhiêu, cả ba người đều rất mệt mỏi.

Sát thủ mặt sẹo ngồi xuống đất, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Mẹ nó mệt thật, nếu lần này có thể chạy trốn, ông đây sẽ giết thêm ít nhất mười nhân viên hộ tống của tiêu cục Trấn Viễn, ông đây sẽ chỉ chọn nhân viên hộ tống nữ thôi!”

y ta sẽ tìm đoàn ca múa Kim Xuyên!" Sát thủ một tai liếm môi: “Nghe nói đoàn ca múa Kim Xuyên, đều là các cô nương thanh lâu hoàn lương, ai cũng rất xinh đẹp!

Ngươi nói xem, Kim Phi cũng thật là, loại nữ nhân sinh ra để phục vụ người khác, y nhất quyết muốn các cô gái hoàn lương để ca hát, không biết y đang nghĩ gì nữa!”

“Nếu sau này ngươi có cơ hội bắt được y, hỏi là biết thôi?” Sát thủ mặt sẹo cười đùa.

“Nếu y rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ cho y nếm mùi sống không bằng chết!” Sát thủ một tai hung ác nói.

“Trước tiên phải chạy ra ngoài đã, những thứ này nói saul”

Gã thủ lĩnh lạnh lùng liếc nhìn hai người.

Sau khi trải qua mấy lần nguy hiểm, các biện pháp an ninh bên người Kim Phi đã trở nên mạnh hơn, bọn chúng muốn đến gần Kim Phi đã là chuyện không thể, chứ đừng nói đến việc bắt Kim Phi.

Đội ám sát do các quyền quý thành lập, đã mai phục vô số lần ở phía Tây làng Tây Hà, nhưng tất cả đều thất bại!

“Lão đại, không thì nhân lúc trời tốt, chúng ta đánh thẳng ra ngoài đi?”

Sát thủ mặt sẹo nói: “Đợi đến nửa đêm chúng ta ra tay, nhanh tay một chút, người của tiêu cục Trấn Viễn không kịp phản ứng, xông qua khe núi phía tây, hoặc xông vào trấn Vĩnh Lâm, sau đó thừa dịp hỗn loạn thì bỏ chạy!”

“Nếu làm như vậy, chúng ta sẽ bị bại lộ “Trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta ngủ một giấc trước đã, sau đó đến trấn Vĩnh Lâm xem thử, nếu có thể lẻn vào, thì cố gắng mò ra ngoài."

“Trấn Vĩnh Lâm bên kia cách mấy bước sẽ có một người bảo vệ, căn bản không có cơ hội!”

“Người dân chứ không phải nhân viên hộ tống, sau hai ngày đầu tiên hăng hái, chắc chắn sẽ lười biếng, không phải cơ hội của chúng ta đến rồi sao?” Gã thủ lĩnh nói: “Sư phụ đã nói, chuyến đi này của chúng ta, nhất định phải kiên nhãn!”

“Lão đại nói đúng, do lòng ta bị loạn!” Sát thủ mặt sẹo hơi cúi đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.