Chương trước
Chương sau
Khoảng trống xung quanh cái nồi, toàn là người năm la liệt ở khắp nơi.

Cũng may cháo có phần lớn là nước, người dân có no đến đâu thì chỉ cần đi vệ sinh mấy lần là có thể ổn.

Nếu là cơm hay bánh bao thì có thể sẽ có người dân bị nghẹn chết thật.

Mặc dù no căng rất khó chịu nhưng không ai phàn nàn câu nào, mà còn có nhiều người đang rưng rưng nước mắt. Truyện Hot

Đã lâu rồi họ chưa có một bữa ăn no như vậy.

Cảm giác no bụng này thật quá sung sướng quá hạnh phúc!

Hàn Phong nhìn cảnh tượng này, không khỏi nhớ tới ngày mình gặp được Kim Phi, trong lòng dâng lên từng hồi vui buồn lẫn lộn.



Đúng lúc đang chuẩn bị sắp xếp cho đội nấu ăn nấu cháo. tiếp, thì lại có một tiếng rít vang lên ở phía tây.

"Xem ra chúng đang sốt ruột lắm, mới chưa được bao lâu đâu mà lại tới nữa rồi!" Hàn Phong cười khẩy nói.

Theo anh ta, đây lại là một lần thăm dò của bọn sát thủ.

Nhưng anh ta còn chưa kịp quay đầu lại, tiếng rít đã biến thành hai tiếng!





Bỗng Hàn Phong quay người nhìn về phía tây, sắc mặt đột ngột thay đổi!

Một mũi tên lệnh là báo động, hai mũi tên lệnh phát ra tượng trưng cho sự nguy hiểm.

Màu sắc khác nhau của mũi tên lệnh cũng thể hiện mức độ nguy hiểm khác nhau.

Mà lúc này trên bầu trời phía Tây xuất hiện hai cụm khói đỏ.

Đây là lời cảnh báo nguy hiểm nhất trong các loại mũi tên lệnh cảnh báo, có nghĩa là đã phát hiện kẻ địch, hơn nữa số lượng còn rất nhiều, cần tiếp viện!

"Mau, tất cả theo tai"

Lúc Hàn Phong tới cũng không cưỡi ngựa chiến, nên đã quay người chạy ngay về phía tây.

Nhân viên hộ tống giữ kho lúa cũng không rảnh lo kiểm kê, đội nấu ăn cũng không thèm nấu ăn nữa, tất cả đều đeo vũ khí trên lưng đi theo Hàn Phong.

“Đội đánh hổ, đừng nằm giả chết, đi theo ta!”

Đại Cẩu Tử đang liếm đáy chén, đặt chén xuống đất một cái, dẫn các thành viên đội đánh hổ đi theo sau.

Khi Hàn Phong chạy về phía tây của trấn, một phi thuyền chịu trách nhiệm báo động ở phía trước đã hạ cánh xuống.

Mũi tên lệnh vừa rồi là do phi thuyền này phát ra.





"Sao lại thế này?" Hàn Phong vừa lấy kính viễn vọng ra vừa hỏi.

"Phía tây có mấy trăm người tới, trông có vẻ hùng hổ bặm trợn." Phi công trả lời.

"Chẳng lẽ là thổ phỉ núi Häc Ngư đánh tới?" Hàn Phong cau mày hỏi.

"Hàn tiên sinh, không phải ngài đã cho người đi canh chừng sông Hắc Ngư sao, nếu có sao huynh đệ bên kia không. tới báo tin?”

"Nếu bọn họ chạy trốn ở chỗ khác rồi chạy ra thì sao?"

Hàn Phong vừa nói vừa leo lên chỗ cao bên cạnh, đồng thời cũng đưa kính viễn vọng lên mắt mình.

Quả nhiên cách đó mấy dặm về phía tây có một đám người đông nghìn nghịt, số lượng ít nhất cũng hơn ba trăm người.

Bởi vì khoảng cách quá xa, cho dù dùng kính viễn vọng, Hàn Phong cũng không thể biết đối phương từ đâu đến, anh †a chỉ có thể xác nhận bọn họ đang chạy mà tốc độ còn không chậm.

“Báo cáo cho trung đội trưởng đội hai, bảo anh ta cử thêm mười người tới đây trong điều kiện tiên quyết là vẫn phong tỏa núi!”

Hàn Phong lạnh giọng nói: “Đội nấu ăn, đến giao lộ bên kia, bố trí xe bắn đá và nỏ hạng nặng trước!"

"Dạ!"

Đội trưởng đội nấu ăn đáp một tiếng, dẫn người nhấc mấy cái rương trên phi thuyền, rồi chạy về giao lộ phía tây.

Một cận vệ của Hàn Phong cũng chạy như bay đi tìm trung đội trưởng đội hai.

Trung đội trưởng đội hai cũng nhìn thấy mũi tên lệnh nhưng không nhận được mệnh lệnh, nên không dám tự tiện hành động.

Khi các cận vệ đi ngang qua, anh ta đã sẵn sàng và chuẩn bị nhanh chóng mang theo quân tiếp viện.

Khi họ đến nơi, đội nấu ăn đã lắp sẵn nỏ hạng nặng và xe bản đá, còn đang chất và đổ đầy đá vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.