Chương trước
Chương sau
“Viết Đại học Hoa Hạ - Học viện sư phạm Kim Xuyên!”

Kim Phi lấy tờ giấy đã sớm chuẩn bị ra, đưa cho Phương Linh Quân.

“Đại học Hoa Hạ? Học viện sư phạm Kim Xuyên?” Phương Linh Quân nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên tờ giấy, chìm vào suy nghĩ.

Ở Đại Khang, từ trước đến nay Hoa Hạ cũng là cách gọi của dân tộc Trung Nguyên.

Dù triều đại biến đổi thế nào, mọi người đều chưa từng phủ nhận bản thân là con cháu của Hoa Hạ.

Từ trong bốn chữ Đại học Hoa Hạ, Phương Linh Quân cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ của Kim Phi, cũng hiểu quyết tâm thống nhất Hoa Hạ của Kim Phi.



Mấy từ học viện sư phạm Kim Xuyên này, nói rõ mục tiêu tuyệt đối không chỉ là một học đường của Kim Phi.

Sau này nói không chừng sẽ có học việc sư phạm Miên Châu, học viện sư phạm Tây Châu, các loại học viện khác.

Kim Xuyên và bốn chữ học viện, cũng không cần nghĩ nhiều, nhưng thật sự thu hút Phương Linh Quân lại là hai chữ sư phạm.





Càng là người tri thức, càng thích nghiền ngẫm từng chữ một.

“Kim tiên sinh, chữ sư trong hai chữ sư phạm chắc ý là sư phụ, giáo viên phải không? Còn phạm là ý gì?” Phương Linh Quân hỏi.

Kim Phi nghe xong, vội cúi đầu uống hớp trà.

Thật ra y đặt tên này, hoàn toàn là vì suy nghĩ quán tính.

Đời trước trường học bồi dưỡng giáo viên, không phải đều tên là học viện sư phạm à?

Y thật sự chưa từng nghĩ tại sao đại học sư phạm lại phải tên là đại học sư phạm.

Có điều nếu Phương Linh Quân đã hỏi, y chắc chắn không thể đáp như vậy.

Nhân lúc uống trà để chuẩn bị một chút, sau đó ngẩng đầu nói, “Phạm ý là gương mẫu, học viện sư phạm là nơi đào †ạo giáo viên, ta hy vọng những người đi ra từ đây, có thể gánh vác trách nhiệm trở thành một giáo viên xứng đáng, trở thành gương mẫu của giáo viên!”

“Thì ra là vậy!” Phương Linh Quân ngộ ra, gật đầu, “Liễu Nhi, Tiểu Ninh, đi lấy giấy chuẩn bị mực!”

“Phải!” Lục Liễu và Tiểu Ninh nhanh chóng chạy vào phòng, cầm bút mực, giấy, nghiên ra.

Phương Linh Quân xắn tay áo lên, đứng nín thở tập trung suy nghĩ một lát, sau đó cầm bút lông, viết mười chữ đại học Hoa Hạ, học viện sư phạm Kim Xuyên liền một mạch.

Mặc dù Kim Phi không hiểu nhiều về thư pháp, nhưng vẫn cảm nhận được một “mùi vị' khác thường trong chữ của Phương Linh Quân.

Đây chính là sức hấp dẫn của thư pháp.

Dưới yêu cầu của Kim Phi, Phương Linh Quân lại thêm tên mình và ngày tháng vào phía sau.

Đợi mực nước khô rồi, Kim Phi gọi Thiết Chùy vào, bảo anh ta đưa đi chế tạo thành tấm biển.

Bây giờ trong làng nuôi rất nhiều thợ mộc, chiều hôm đó đã chế tạo tấm biển xong.

Sáng sớm ngày thứ hai, Phương Linh Quân tập hợp các học trò ở bãi tập, cử hành lễ treo biển.

Sách sử đời sau ghi chép, ngày mười tháng mười năm đầu tiên của vua mới, đại học đầu tiên của Đại Khang 'Đại học Hoa Hạ - học viên sư phạm Kim Xuyên thành lập ở làng Tây Hà, giáo dục bắt buộc chưa từng có trong toàn dân, cũng chính thức bắt đầu thực hiện...

Kim Phi thân là người sáng lập học viện sư phạm, cũng tham gia nghỉ lễ treo biển, còn phát biểu nói chuyện trên nghi lễ.

Y không giỏi diễn thuyết, chỉ nói mấy câu đơn giản là vội đi xuống.

Nhưng đến lúc Phương Linh Quân phát biểu, ông cụ nói liên tục nửa tiếng liền.

Lưu Bất Quần ngồi ở dưới nghe đến nỗi ngủ gà ngủ gật.

Vốn dĩ ông ta rất hứng thú với các máy móc, sau khi đến làng Tây Hà, cứ như tới thiên đường vậy.

Ngoài lúc tối về ngủ ra, gần như không quay lại trường học, hoặc là cả ngày ngâm trong phân xưởng luyện sắt, hoặc là ngâm trong các xưởng khác.

Đặc biệt là sau khi quen biết Tả Chi Uyên cùng chung chí hướng, thì đến nhà cũng không về.

Nếu không phải hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, Phương Linh Quân bảo người kéo ông ta về, bây giờ còn không biết đang ngâm trong phân xưởng nào đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.