Chương trước
Chương sau
Không chỉ Tân vương lo lắng, mà cả Tứ hoàng tử và các phiên vương khác cũng vậy.

Mặc dù Kim Phi vẫn chưa cử lực lượng lớn đến tấn công địa bàn của bọn họ, nhưng lại cử phi thuyền đến.

Nhất là kinh thành càng được Kim Phi đặc biệt quan tâm, điều động hơn mười chiếc phi thuyền, một ngày hai mươi tư giờ liên tục bay lượn ở vùng trời kinh thành thả tờ rơi.

Tứ hoàng tử đã bỏ trốn từ lâu, bây giờ trong hoàng cung chỉ còn lại một vài thái giám và cung nữ.

Còn về đám đại thần tạo phản cùng với Tứ hoàng tử cũng đã bỏ chạy gần hết.



Trong thành của những phiên vương khác cũng tương tự với kinh thành. Thường xuyên nhìn thấy phi thuyền bay lượn ở trên đầu.

Nội dung của tờ rơi được thả mỗi ngày cũng không giống nhau. Có tờ rơi giới thiệu về chính sách mới của Cửu công chúa, cũng có tờ rơi nói về việc đánh cường hào phân chia ruộng đất.

Từ trong tờ rơi biết được Kim Phi vẫn còn sống, và các loại phúc lợi trong chính sách mới, người dân ở các nơi đều mong mỏi Kim Phi mau chóng đánh qua đây, để làm chủ cho bọn họ.





Tất nhiên cũng có một vài tên côn đồ lưu manh phát hiện trong thành không có người quản lý, bèn bắt đầu tập hợp người để hoành hành ngang ngược.

Hắc Tam ở con đường phía Tây kinh thành chính là một nhân vật tiêu biểu.

Hắn vốn là một tên bán thịt, phát hiện Hoàng đế và đại quan đều chạy rồi, cấm quân cũng đã giải tán, mà đại quân của Kim Phi vẫn còn ở đất Tần. Hắc Tam đã tập hợp một đám côn đồ lưu manh thành lập một Hắc Hổ Bang gì đó ức hiếp người dân ở khắp nơi.

Kim Phi đã sớm đoán được sẽ xuất hiện tình trạng này, nên ngoại trừ các nhân viên hộ tống ở trên phi thuyền thả tờ rơi, còn cử người vào kinh thành nghe ngóng tin tức.

Sau khi biết được những gì mà Hắc Tam đã làm, nhân viên hộ tống đã dùng một bao thuốc nổ san băng tổng bộ của Hắc Hổ Bang.

Từ đó trở đi, kinh thành đã hoàn toàn ổn định lại.

Dưới sự bảo vệ của nhân viên hộ tống, công việc chia đất của đội Chung Minh vẫn đang tiếp tục diễn ra.

Người dân được chia ruộng đất tất nhiên vô cùng cảm kích Kim Phi, thêm cả việc tuyên truyền của đoàn ca múa, công việc của đại đội phụ nữ do Tiểu Ngọc thành lập cũng

được tiến hành vô cùng thuận lợi.

Nhiệm vụ đầu tiên mà Tiểu Ngọc giao cho đại đội phụ nữ ở các nơi chính là tìm kiếm đội Ám Sát.

Vì việc này, Tiểu Ngọc còn treo thưởng một số tiền lớn.

Sức mạnh của quần chúng là vô tận và họ có mặt ở khắp mọi nơi.

Dưới sự kích thích của tiền thưởng, rất nhiều người dân đều bắt đầu tự giác phát động.

Mặc dù đội Ám Sát đều là cao thủ, nhưng bọn chúng cũng cần phải mua vật tư để sinh hoạt, và ra ngoài nghe ngóng tình hình.

Cho dù bọn chúng có cẩn thận hơn nữa cũng vẫn sẽ để lại dấu vết.

Một tháng tiếp theo, liên tục có hai đội Ám Sát bị tiêu cục Trấn Viễn tiêu diệt.

Đội Ám Sát đành phải thu mình lại.

Không có bọn chúng làm loạn, công việc chia đất đai cũng được tiến hành thuận lợi hơn.

Ngày tháng trôi qua, chớp mắt đã đến tháng mùa đông rồi.

Kim Phi buổi sáng thức dậy, vừa đánh răng vừa nhìn Thiết Chùy dẫn người dọn tuyết đọng ở trên lều.

Vết thương của Khánh Hoài đã gần khỏi hẳn, anh ta chống gậy nhảy tới: “Năm nay tuyết rơi hơi sớm.”

“Đúng vậy, đây là trận tuyết thứ tư hay thứ năm rồi?”

Kim Phi nhổ nước súc miệng ra, khuôn mặt lo lăng: “Chỉ mong hoa màu đừng bị chết cóng, nếu không cuộc sống của người dân sang năm sẽ càng khó khăn hơn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.