Chương trước
Chương sau
"Lúc trước đối xử tốt với lão già này quá rồi, hắn vẫn tưởng bản thân còn là Hoàng đế chắc!"

Lão Ưng nói: "Tiên sinh, ngài đừng cản ta, xem ta xử lí hắn thế nào đây!"

"Được rồi, chỉ là một tên tù nhân thôi, không cần phải vậy." Kim Phi xua tay, xoay người rời đi.

Y tới chỉ để xem thử Lý Kế Sơn ra sao, bây giờ thấy rồi, bèn đi ngay.

Còn việc cãi nhau với Lý Kế Sơn, y thật sự không có hứng thú.



"Tiên sinh, ngài yên tâm, đợi ta trở lại xem ta xử lí hắn thế nào!"

Lão Ưng theo sát bước chân Kim Phi.

"Cũng không cần phải thế, cứ xử lý như tù nhân bình thường đi, đưa đến Hắc Thủy Câu để đi lao động là được." Kim Phi thản nhiên nói.





Tiếp theo y cần tiến hành nhiều kiểu cải cách ở Đại Khang, lúc này nếu như có kẻ địch bên ngoài tấn công vào biên giới thì sẽ vô cùng phiền phức.

Kim Phi ra lệnh cho Ngưu Bôn giết chết Gada, để Thiết Ngưu bắt sống Lý Kế Sơn, đều vì mục đích này.

Thổ Phiên vừa mới hoàn thành thống nhất, Gada lại chết, tất nhiên lại rơi vào hỗn loạn lần nữa.

Lý Kế Sơn làm Hoàng đế ở Đảng Hạng mấy chục năm, còn áp chế Đại Khang mấy chục năm, sức ảnh hưởng thì không phải bàn.

Chỉ cần hắn còn sống, cho dù là hoàng tử nào của Đảng Hạng kế vị, cũng không thoát khỏi trở ngại này.

Thế nên Kim Phi cũng không cần Lý Kế Sơn làm gì, chỉ cần hắn sống khỏe mạnh là được.

"Tiên sinh nói đúng, bọn ta sẽ lập tức bảo Tam Ma Tử áp giải hắn đến Hắc Thủy Câu..."

Ở cửa phòng giam, tiếng bước chân của Kim Phi và Lão Ưng càng ngày càng xa.

Lý Kế Sơn với vẻ mặt đầy kiêu ngạo lúc nấy, đặt mông ngồi xuống mặt đất phòng giam, vẻ mặt cũng nhanh chóng trở nên chán nản.

Nếu Kim Phi cãi nhau với hắn, hay bảo Lão Ưng đánh hắn mấy roi, Lý Kế Sơn cũng sẽ cảm thấy không sao cả.

Nhưng Kim Phi còn không nhìn thẳng vào hắn!

Điều này chứng tỏ Kim Phi vốn không coi hắn ra gì, khinh thường việc nói chuyện với hắn.

Đối với người như Lý Kế Sơn, coi thường chính là đòn phản công chí mạng nhất!

Kim Phi đâu quan tâm Lý Kế Sơn nghĩ thế nào, sau khi rời khỏi Trường Xà Câu, y bèn dẫn Lão Ưng lên phi thuyền, chạy thẳng tới đất Tân.

Hôm nay đúng lúc có gió thuận, tốc độ của phi thuyền rất nhanh, dọc đường chỉ hạ xuống một lần ở điểm đổ nhiên liệu, đã tiến vào lãnh thổ đất Tần.

"Tiên sinh, bên dưới chính là Đại Tản Quan, lúc trước Khánh đại nhân đã bị Tân vương chặn ở đây, chết biết bao nhiêu người mà vẫn không đánh bại được, sau đó Lão Trịnh mang khinh khí cầu và lựu đạn đến, nổ tung pháo đài của bọn chúng, mới phá được quan ải này!"

Lão Ưng chỉ xuống phía dưới nói: "Hai người nhìn đằng kia, vẫn có thể thấy vết đen của vụ nổi"

Kim Phi và Bắc Thiên Tâm nhìn xuống bên dưới, quả nhiên vẫn có thể nhìn thấy không ít dấu vết còn lưu lại của vụ nổ trên quan ải.

"Qua Đại Tản Quan là tới đất Tần rồi à?" Bắc Thiên Tâm hỏi.

"Đúng vậy,' Lão Ưng gật đầu.

Bốn phía đất Tần tổng cộng có bốn đại quan, lần lượt là Đồng Quan, Đại Tản Quan, Vũ Quan và Tiêu Quan.

Mỗi quan ải đều là kiểu đất hiểm yếu mà một người chống giữ cửa ải, vạn người không phá nổi, bảo vệ vững chắc vùng đồng bằng rộng lớn màu mỡ bên trong.

"Nghe nói Tiêu Quan và Vũ Quan cũng hiểm trở như Đại Tản Quan, vậy lúc đầu sao người Đảng Hạng đánh vào được?"

Thiết Chùy nhìn quan ải hiểm trở dưới chân, cau mày nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.