Chương trước
Chương sau
"Tuy ta bất tài, nhưng vẫn tự biết rõ mình, bây giờ tiên sinh đã quyết định, ta hỏi gì hay phản đối thì tiên sinh sẽ đồng ý sao?"

Khánh Hâm Nghiêu cười trả lời.

Tuy rằng anh ta với Kim Phi không tiếp xúc nhiều, nhưng cũng biết rõ Kim Phi không phải là người xốc nổi.

Nếu đã đưa ra quyết định như vậy, có nghĩa là y đã nghĩ kỹ rồi.

Nếu không có đủ lý do mà đi phản đối thì Kim Phi sẽ không thay đổi ý định.

Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ



Đã biết phản đối là vô ích vậy tại sao phải phản đối?

Huống chỉ, với thực lực hiện tại của Kim Phi, thì Khánh Hâm Nghiêu mình đây phản đối có ích gì?

Dù sao ngôi vị Hoàng đế kia cũng không tới lượt nhà họ Khánh bọn họ, Cửu công chúa là cháu ngoại gái của nhà họ





Khánh, nếu cô ấy lên ngôi thì lại càng có lợi cho nhà họ Khánh.

Cho nên dù Khánh Hâm Nghiêu có hơi bất ngờ, nhưng trước nhất anh ta vẫn chọn thần phục!

Bởi vì anh ta không nghĩ ra lý do gì để phản đối.

"Tham kiến Ngô hoàng! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn tuết"

Khánh Hoài cũng bừng tỉnh và quỳ xuống trước mặt Cửu công chúa.

“Bình thân!”

Cửu công chúa cũng không đứng dậy đỡ, mà ngồi ngay ngắn trên ghế, chậm rãi giơ tay lên.

Lúc này, cô ấy đã vượt qua giai đoạn chưa thích ứng ban đầu, bắt đầu chậm rãi tiếp nhận thân phận nữ đế.

"Cảm tạ bệ hạ!"

Sau đó Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài mới đứng dậy.

Nhưng thái độ của hai người rõ ràng đã thay đổi, không còn thản nhiên như vừa rồi.

Lòng Kim Phi lại thở dài nhẹ nhõm.

Y thực sự lo là anh em nhà họ Khánh sẽ giống như Tấn vương.

Dù Kim Phi có ấn tượng tốt với Tấn vương, nhưng hai người bọn họ cũng chỉ mới gặp mặt nhau một lần, nếu thực sự giao đấu thì Kim Phi cũng sẽ không chần chờ gì.

Nhưng sẽ cảm thấy rất khó chịu nếu phải chống lại quân Thiết Lâm, hoặc chống lại tiểu đoàn Thiết Hổ, những người đã từng kề vai sát với Kim Phi ở dốc Đại Mãng.

Cũng may hai anh em họ không chọn cách trở thành kẻ thù.

Sau đó, Kim Phi nói kế hoạch của mình cho Khánh Hâm Nghiêu nghe.

Sáng sớm hôm sau, hai anh em cùng nhau rời khỏi làng Tây Hà, Khánh Hâm Nghiêu quay lại Tây Xuyên để chấn chỉnh Xuyên Thục.

Khánh Hoài phải trở về đất Tân, dẫn quân Thiết Lâm và nhân viên hộ tống chạy nhanh tới đất Tần.

Chế tạo một con thuyền hơi nước lớn khá khó khăn, nhưng chế tạo một chiếc ca-nô thì nhanh hơn rất nhiều, chỉ cần lắp một máy hơi nước nhỏ lên thuyền cứu sinh là được.

Với việc sản xuất hàng loạt máy hơi nước nhỏ, đội hộ tống tại bến tàu Kim Xuyên đã trang bị hơn mười mấy chiếc ca-nô.

Ban ngày Khánh Hâm Nghiêu đã đuổi tới bến tàu Kim Xuyên, chạng vạng đã cập bến sông Kim Mã về đến Tây Xuyên.

Sáng sớm ngày thứ ba, Khánh Hâm Nghiêu đã truyền lệnh cho các quận trưởng và huyện lệnh trên khắp Xuyên Thục, yêu cầu họ mở cửa thành, không hạn chế tiêu cục Trấn Viễn mang vũ khí vào thành.

Tiêu cục Trấn Viễn có trụ sở ở khắp Xuyên Thục, sau khi đội hộ tống vận chuyển vũ khí vào thành, Khánh Hâm Nghiêu lại ra một mệnh lệnh khác, yêu cầu các quận trưởng và huyện lệnh ở các nơi giao quyền chỉ huy binh phủ cho đội hộ tống ở nơi đó phụ trách, ai kháng lệnh, giết ngay tại chỗ!

Thực ra, hầu hết các quận trưởng và huyện lệnh đều đã đoán được kết quả này khi Khánh Hâm Nghiêu ra lệnh cho họ mở cửa thành.

Nhưng binh phủ trong coi cửa thành và trị an, còn có lợi ích khi tổ chức diệt trừ thổ phỉ, đó luôn là mảnh đất màu mỡ cho các quận trưởng và huyện lệnh vơ vét, đương nhiên họ sẽ không bằng lòng giao ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.