Chương trước
Chương sau
Ở lối vào làng Tây Hà, Kim Phi ngồi trong bóng râm, nhìn cỏ dại ở hai bên sân đập lúa.

Từ khi y trỗi dậy, sân đập lúa đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh, cũng thường là một trong những khu vực có trận chiến khốc liệt nhất, vốn là vùng đất màu vàng nay đã bị máu nhuộm thành màu nâu, cỏ dại cũng mọc um tùm hơn những nơi khác.

Trước đây sân đập lúa là nơi dân làng tụ tập, mỗi khi đến giờ cơm, rất nhiều dân làng sẽ tụ tập về đây.

Nhưng sau khi tiêu diệt đám thổ phỉ núi Thiết Quán ở nơi này, thì không còn ai bưng cơm tới đây ăn nữa.

Lộc cộc! Tiếng vó ngựa từ xa cắt ngang dòng suy nghĩ của Kim Phi.



Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đang ngồi nghỉ mát trên ghế đá phía sau cũng đứng dậy.

Kim Phi cũng thu lại suy nghĩ hỗn loạn của mình, nhìn qua lối vào.

Thực ra với một chính khách thành thục mà nói, lúc này Kim Phi nên ngay ngắn ngồi ở làng chờ Khánh Hâm Nghiều tới thăm.





Nhưng Kim Phi cũng không phải chính khách, cũng không nghĩ nhiều đến như vậy.

Y có thể trỗi dậy nhanh như vậy là cũng có phần của nhà họ Khánh giúp đỡ, vả lại Kim Phi cũng có ấn tượng rất tốt với hai anh em Khánh Hâm Nghiêu và Khánh Hoài nên mới đến cổng làng chờ.

Chẳng mấy chốc, một nhóm ky binh đã vòng qua chân núi và xuất hiện trong tầm nhìn của y.

"Đại ca, phía trước là làng Tây Hà."

Khánh Hoài cưỡi ngựa ở phía trước, đang nói chuyện với Khánh Hâm Nghiêu, người lần đầu tiên tới thăm làng Tây Hà.

Nhìn thấy Kim Phi đang đứng ở sân đập lúa, Khánh Hoài vội vàng giật cương ngựa, giảm tốc độ.

Khánh Hâm Nghiêu nhảy xuống ngựa chiến, đã chắp tay chào Kim Phi từ xa: "Cảm tạ tiên sinh ra tay trượng nghĩa!"

Nếu lần này Kim Phi không cử Trịnh Phương đến tiếp viện kịp thời cho anh ta, thì có lẽ bây giờ anh ta đã bị Tân Vương giam chân không thể nhúc nhích nổi.

Hơn nữa, anh ta còn nhận được truyền tin của Khánh Mộ Lam, biết Kim Phi còn cho người đến tiếp viện Tây Xuyên, tiêu diệt kẻ địch do Gada cầm đầu, đồng thời cũng báo thù cho bá tánh Tây Xuyên.

“Khánh đại nhân!" Kim Phi chắp tay chào lại Khánh Hâm Nghiêu, sau đó mỉm cười nhìn Khánh Hoài: "Khánh Hoài, đã lâu không gặp!"

"Đã lâu không gặp!"

Khánh Hoài nhanh chóng chắp tay chào lại, trong lòng vô cùng xúc động.

Lần đầu tiên đến làng Tây Hà, anh ta đã biết Kim Phi không phải là vật trong ao, sớm muộn gì cũng sẽ tạo nên sóng gió ở Đại Khang.

Thế nên Khánh Hoài đã giúp đỡ Kim Phi từ sớm.

Nhưng Khánh Hoài không ngờ Kim Phi lại trỗi dậy nhanh như vậy.

Chỉ hơn một năm ngắn ngủi, Kim Phi từ một thanh niên ở một ngôi làng miền núi xa xôi, nay đã trở thành một Quốc sư, một Nhất Tự Tịnh Kiên Vương khiến anh ta phải ngước nhìn.

Ngay cả những ngày đầu lập quốc, cũng chưa có ai thăng tiến nhanh đến thế.

Nhưng cũng có một số người lấy chuyện này để công kích Kim Phi.

Bởi vì mọi người đều biết, Kim Phi đáng được như vậy.

Trong một năm ngắn ngủi, Kim Phi đã đẩy lùi ba cuộc tấn công của Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man, còn cho người đoạt lại thành Du Quan, gián tiếp đoạt lại mười sáu châu Yến Vân!

Nhìn trong sử sách, cho tới bây giờ chưa từng có ai có thể lập được thành tích vĩ đại như vậy chỉ trong một năm, rất xứng đáng với cái danh Nhất Tự Tịnh Kiên Vương.

“Hâm Nghiêu ca ca, Khánh Hoài ca ca!”

Cửu công chúa cũng mỉm cười chào hai người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.