Chương trước
Chương sau
Cuối cùng lúc này Lý Kế Sơn mới cảm nhận được nỗi đau xót và tủi nhục của Trần Cát năm đó.

Bấy giờ Thiết Ngưu ngang nhiên đe dọa Đảng Hạng và Lý Kế Sơn, nhưng Lý Kế Sơn lại không dám nổi giận.

Giống như lúc đó Đại Khang không có cách nào để đối phó với ky binh của Đảng Hạng, bây giờ Đảng Hạng cũng bất lực không kém trước chiếc phi thuyền do Kim Phi chế tạo.

Nếu có cách, Lý Kế Sơn đã không ngồi đây để bị một tên vô danh tiểu tốt dưới tay Kim Phi sỉ nhục.

Chân lý luôn nằm trong tầm bắn của đạn bác, ai có nắm đấm mạnh thì người đó có quyền lên tiếng.



Lý Kế Sơn im lặng hít một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng, gật đầu nói: “Trãm đồng ý yêu cầu của các ngươi, ngươi cứ nói tiếp đi!"

“Rất tốt, vậy ta sẽ nói điều thứ haiỊ”





Thiết Ngưu giơ ngón tay thứ hai lên: "Thả toàn bộ người Trung Nguyên mà các ngươi đã bắt về lãnh thổ Đảng Hạng, đồng thời cho người hộ tống họ về Trung Nguyên, trên đường đi không được có một hành vi ngược đãi nào, cũng không được để họ đói khát, rét lạnh!"

Trong những năm qua, mỗi lần Đảng Hạng chinh chiến phía Nam đều sẽ bắt số lượng lớn người dân Trung Nguyên, mặc dù hầu hết mọi người đã chết trên đường đến Đảng Hạng nhưng vẫn còn nhiều người sống đến nơi.

Nhưng những người dân này tới Đảng Hạng, cũng sống một cuộc sống nô lệ sống không bằng chết.

Vốn dĩ Kim Phi cũng đã quên mất sự tồn tại của những người này, nhưng người dân Trung Nguyên bị Đảng Hạng tàn sát ở biên giới đã nhắc nhở y.

Lần này Lão Ưng tới Đảng Hạng, Kim Phi đã cố ý dặn dò chuyện này.

Lý Kế Sơn và mấy quyền quý của Đảng Hạng cũng không có phản ứng gì lớn với yêu cầu này của Thiết Ngưu.

Đối với họ mà nói, bắt người dân Trung Nguyên cũng chỉ để làm nô lệ thôi, địa vị của họ không có khác gì dê bò súc vật.

Hơn nữa, nhiều quyền quý Đảng Hạng đã ra quyết định, đơi lát về phải giết hết Hán nô trong nhà.

"Trâm đồng ý với điều kiện này!" Lý Kế Sơn gật đầu: "Không phải là bốn điều sao, vậy ngươi nói hai điều còn lại đi."

“Đừng vội,' Thiếu Ngưu xua tay nói: "Điều thứ hai ta muốn nhắc các vị một chút, tiên sinh nhà ta nói ngài ấy đều có tai mắt ở các thành Đảng Hạng, nếu ngài ấy phát hiện sau khi trở về có ai tiếp tục giết người dân Trung Nguyên, thì sẽ cho nổ tung tổ trạch, diệt hết cả nhài"

Nghe Thiết Ngưu nói như vậy, sắc mặt các quyền quý xung quanh đều trở nên vô cùng khó coi.

Mỗi lần Đảng Hạng chinh chiến phía Nam, người được lợi nhiều nhất chính là các thế lực quyền quý, thành Vương là đất tập tụ của các quyền quý, đồng thời cũng là nơi có số lượng nô lệ Trung Nguyên đông nhất.

Mỗi nhà trong số họ đều có không ít.

Quả thực có rất nhiều quyền quý đã nghĩ sẽ về giết hết toàn bộ nô lệ Trung Nguyên ở nhà, nhưng bây giờ họ lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lý Kế Sơn đã âm thầm sắp xếp tai mắt đi điều tra Kim Phi, cũng rất có khả năng Kim Phi đã bố trí tai mắt ở vương thành Đảng Hạng.

Nếu lỡ bọn họ xui xẻo bị tai mắt phát hiện đã hành hạ người dân Trung Nguyên đến chết thì xong đời.

Bọn họ không dám nghỉ ngờ Thiết Ngưu có dám làm như thế hay không.

Đây là một kẻ tàn nhẫn, dám cho nổ tung cung điện, thậm chí còn mắng cả hoàng đế, thì còn có chuyện gì mà hắn không làm được nữa?

Không cần thiết vì giết mấy tên nô lệ này mà phải mạo hiểm tính mạng của cả nhà.

Lúc này, rất nhiều quyền quý đã âm thầm đưa ra quyết định, khi trở về sẽ thả toàn bộ nô lệ trong nhà.

"Vậy bây giờ để ta nói điều thứ ba."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.