Chương trước
Chương sau
Tại làng Tây Hà, nhân viên hộ tống báo tin gặp được tiểu đội do Tiểu Ngọc phái đi tìm hiểu tin tức giữa đường.

Tiểu đội trưởng phái một người đi cùng với nhân viên hộ tống trở về báo tin, những người khác tiếp tục nhiệm vụ trước đó.

Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa biết được là Đường Phi cho nổ đội quân lương của kẻ địch, ai nấy đều kích động không thôi.

Có điều chẳng phấn khởi được bao lâu, Tiểu Ngọc lại nhận được báo tin, rằng Đường Phi và đám Lão Ưng bị kẻ địch bao vây!

Chuyện lớn như vậy, Tiểu Ngọc không dám tự tiện làm chủ



phái người cứu viện, đành phải dẫn Thiết Ngưu tới xin chỉ thị Quan Hạ Nhi.

“Phu nhân, hiện giờ phải làm sao?” Tiểu Ngọc hỏi.





“Còn có thể làm gì bây giờ, phái người đi cứu thôi!”

Quan Hạ Nhi không chút do dự nói.

Trước lúc tới Thiết Ngưu sợ nhất là Quan Hạ Nhi thấy chết mà không cứu, nghe cô nói như vậy thì tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng rơi xuống đất.

Anh ta đang chuẩn bị rời đi, lại bị Cửu công chúa gọi lại.

“Điện hạ dặn dò gì không?” Thiết Ngưu hỏi.

“Phu quân đã từng nhắc đến một loại chiến thuật, gọi là bao vây và tiếp viện, rất giống với tình hình hiện tại.”

Cửu công chúa nhắc nhở: “Xét hành động gần đây của kẻ địch, rõ ràng phía sau đối phương có cao thủ, ngươi nhất định phải cẩn thận.

Nếu nhất định phải cứu, ta kiến nghị cử thêm người đến giải cứu mọi người càng nhanh càng tốt, sau đó rút lui về làng càng sớm càng tốt. Chỉ như thế, chúng ta mới có thể phát huy tối đa lợi thế của pháo đài của mình, hiểu không?"

“Rõ!"

Thiết Ngưu gật đầu, xoay người chạy đi.

Cửu công chúa cau mày nhìn bóng dáng của Thiết Ngưu.

Theo quan điểm của Cửu công chúa, việc phái người đi giải cứu Đường Phi đồng nghĩa với việc tự nguyện từ bỏ lợi thế của pháo đài và giao chiến tay đôi với kẻ thù, đây là một kế hoạch rất thiếu tinh tế, tỷ lệ thất bại cao.

Vị trí hiện tại của Đường Phi chính là một vũng lầy, một khi bị kẻ địch kéo xuống, càng phái nhiều người đến giải cứu thì càng có nhiều người bị mắc kẹt, tình thế cuối cùng càng khó giải quyết.

Cách tiếp cận đúng đắn là từ bỏ việc giải cứu và sau đó sử dụng pháo đài để phòng thủ làng.

Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt ngược vào.

Bởi vì cô ấy cũng biết truyền thống của tiêu cục, hiểu rằng bất kể cô ấy có nói gì, thì cũng không thể ngăn trở quyết định của Quan Hạ Nhị, tranh chấp với Quan Hạ Nhi thì chỉ bằng mau chóng để Thiết Ngưu đi cứu người, khả năng thành công có lẽ có thể lớn một chút.

Hiện giờ Thiết Ngưu đã rời đi, Cửu công chúa nhìn thấy xung quanh không có ai, lúc này mới nhịn không được nói: “Tỷ tỷ, nhân từ không điều khiển được binh, đánh giặc sao tránh được việc có người chết, về sau tỷ phải trở nên cứng rắn, bằng không sẽ mãi bị kẻ địch dắt mũi mất!”

“Vũ Dương, ta không hiểu điều binh khiển tưởng, ta chỉ biết đương gia đã từng nói, không từ bỏ, không buông tay!"

Quan Hạ Nhi nói: “Đương gia còn nói, nhân viên họ tống của chúng ta có thể chết trận, nhưng không thể chết trong tuyệt vọng, nếu không có cơ hội cứu người thì đành thôi, nếu có thể cứu thì không thể từ bỏ bất cứ một chiến hữu nào!”

Không vứt bỏ, không buông tay là câu nói mà Kim Phi nói khi tiêu cục vừa mới thành lập, Quan Hạ Nhi là fans số một của Kim Phi, luôn luôn vâng theo nguyên tắc này.

Lúc trước Ngưu Bôn bị đại quân Đảng Hạng viễn chinh phía Nam vây quanh, khi ấy Cửu công chúa đã ý thức được có thể là kế sách của kẻ địch, không muốn phái binh đi cứu cho lắm, nhưng Quan Hạ Nhi kiên trì yêu cầu cứu viện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.