Chương trước
Chương sau
Trên đỉnh núi nhỏ cách núi Nhị Lang mấy dặm, hai nhân viên hộ tống nhìn làn khói đen cuồn cuộn bốc lên trên núi Nhị Lang, sắc mặt họ tái nhợt, tay cầm kính viễn vọng liên tục run rẩy.

Vốn họ đến để điều tra tình hình của kẻ địch, cũng không biết nhiệm vụ của Quan Nhị Lương cho đến khi bọn Quan Nhị Lương mở khinh cầu ra, chuẩn bị thổi lên thì họ mới nhìn thấy.

Khi đó, hai người họ nghĩ là có thể tận mắt chứng kiến cảnh Quan Nhị Lương oanh tạc kẻ địch, ai ngờ lại tận mắt nhìn thấy bọn Quan Nhị Lương bị mai phục.

“Nhanh đi!" Nhân viên hộ tống cao hơn vội vàng thu dọn đồ đạc: “Chúng ta phải nhanh chóng báo cáo chuyện này cho Tiểu Ngọc cô nương!”

“Đúng vậy!” Nhân viên hộ tống thấp hơn cũng tỉnh táo lại,đi theo hỗ trợ.



Một lúc sau, hai người họ bất chấp an toàn lao như bay xuống núi.

Ở làng Tây Hà, Quan Hạ Nhi xoa tay, đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng liếc ra ngoài cửa nhìn một cái.

Cửu công chúa đang ngồi khoanh chân sau bàn, lấy cái nhíp gỗ gắp từng lá trà, trông thong dong hơn Quan Hạ Nhi rất nhiều.





Nhưng cái lò đất sét nhỏ bên cạnh đã bán đứng cô ấy.

Trong chiếc nồi nhỏ trên bếp đất, nước suối trên đó đã sôi trào từ lâu, nhưng Cửu công chúa lại hoàn toàn không để ý tới, mãi đến khi Thấm Nhi đứng ở kế bên nhắc nhở thì Cửu công chúa mới tỉnh táo lại, lấy cái ấm nhỏ xuống, rồi gắp một nhúm lá trà vào.

"Tỷ tỷ, đừng lo lắng, tới uống tách trà đi."

Cửu công chúa vừa ngồi pha trà vừa gọi Quan Hạ Nhi ngồi xuống.

"Vũ Dương, đã đến lúc này rồi, ta làm sao còn tâm trạng để uống trà?". ngôn tình hay

Quan Hạ Nhi thất thần ngồi xuống phía đối diện. “Nhưng sốt ruột có ích lợi gì?”

Cửu công chúa cầm lên một tách trà nhỏ đưa cho Quan Hạ Nhỉ: “Uống trà đi!”

“Ta không khát, Thấm Nhi, ngươi uống đi!” Quan Hạ Nhi đưa chén trà tới trước mặt Thấm Nhị, lo lắng nói: "Vũ Dương, muội nói xem bọn Nhị ca có thể thành công không?”

Vừa nói xong, một nữ nhân viên hộ tống vội vàng chạy tới, đứng trước cửa chính nói: "Phu nhân, điện hạ, Từ Quý tới rồi!"

"Từ Quý? Mau cho hắn vào đi!"

Quan Hạ Nhi nhanh chóng đứng dậy.

Cửu công chúa cũng đặt tách trà xuống.

Từ Quý là một trong những nhân viên hộ tống chứng kiến trận chiến ở núi Nhị Lang, anh ta không biết hành động của Quan Nhị Lương, nhưng Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi lại biết bởi vì họ là người cử Từ Quý đi.

Bây giờ Từ Quý đã trở lại, tức là núi Nhị Lang đã có kết quả.

"Phu nhân, điện hạ!"

Sau khi Từ Quý vào nhà, anh ta cúi đầu hành lễ.

“Núi Nhị Lang thế nào rồi?” Quan Hạ Nhi lo lắng hỏi: “Có phải Nhị ca đã cho nổ tung đoàn quân lương của kẻ địch không?”

Trên đường về Từ Quý đã đoán được ý định của Quan Hạ Nhi khi cô điều anh ta đến núi Nhị Lang, nghe vậy anh ta cúi

đầu nói: "Không, kẻ địch đã mai phục ở núi Nhị Lang trước, Nhị ca... Nhị ca đã tử trận..."

Từ Quý nói, kể lại hết quá trình chiến đấu.

"Nhị ca..."

Nước mắt Quan Hạ Nhi không kìm được mà chảy dài, khi nghe thấy Quan Nhị Lượng trước khi chết đã bật lửa rương lựu đạn.

Quan Nhị Lượng là anh họ xa của cô, lớn hơn cô ba bốn tuổi, hai người họ cũng coi như cùng nhau lớn lên, Quan Nhị Lượng cũng là một trong số ít người không cười nhạo cô.

Sau Kim Phi nổi dậy, nhiều thân thích ở làng Quan Gia đã đến tìm Quan Hạ Nhi với hy vọng móc nối được chút quan hệ, hy vọng có thể tìm được một công việc tốt, nhưng Quan Nhị Lương, người có quan hệ tốt với Quan Hạ Nhi thì mãi vẫn chưa đến, lại thật thà đi tham gia tuyển dụng công khai của tiêu cục, làm một nhân viên hộ tống bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.