Chương trước
Chương sau
“Vũ Dương, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải cách, bọn chúng gây rối đến nỗi cả làng không thể nghỉ ngơi được.”

Sau khi trời sáng, Quan Hạ Nhi nhìn người dân ủ rũ thu dọn đống đổ nát, có phần lo lắng: “Muội có biện pháp nào không?”

Tối hôm qua, đợt tập kích của kẻ địch không hề dừng lại.

Tập kích trên mặt đất còn ổn, nếu xảy ra ở ngoài làng thì sẽ ít quấy nhiễu đến người dân hơn.

Nhưng khinh khí cầu từ trên đầu bay đến giống như những con muỗi phiền phức, thỉnh thoảng bay đến cắn vài phát rồi bỏ đi.



Trong làng chỉ còn ba chiếc khinh khí cầu, để tránh bị kẻ địch một lúc phá hủy hết, Quan Hạ Nhi yêu cầu mỗi lần chỉ cho bay một cái, hoàn toàn không có cách nào đề phòng được ở mọi hướng.

Kẻ địch lợi dụng điểm này, cả đêm đều không dừng lại, dân làng sau khi dập lửa xong cũng không dám ngủ, ai cũng mở to mắt cho đến khi trời sáng.

Huống hồ công xưởng còn phải tiếp tục làm việc, mấy ngày nay ầm ï như vậy, người dân đều đã suy sụp.





“Đây là kế sách khiến cho kẻ thù mệt mỏi của địch, cách tốt nhất là phải tìm ra được hang ổ của bọn chúng rồi giết sạch, nhưng cách này cần phải có thời gian.”

Cửu công chúa bất lực nói: “Biện pháp bây giờ ta có thể nghĩ được chính là bắn pháo hoa cảnh báo ở xung quanh, cố gắng phát hiện ra kẻ địch trước khi bọn chúng vào làng.”

“Vậy thì phải xem lúc nào Tiểu Ngọc có thể tìm được bọn chúng rồi!"

Quan Hạ Nhi day trán, thở dài: “Ta vốn dĩ cho răng đội Chung Minh đã hoàn toàn khống chế được Kim Xuyên, không ngờ còn xuất hiện sự việc như vậy.”

“Một làng nhỏ nhoi của chúng ta còn có thể xuất hiện một kẻ phản bội như Ngụy Lão Tam, huống hồ cả Kim Xuyên này chứ?”

Cửu công chúa nói: “Kim Xuyên nhiều người như vậy, có kẻ phản bội là điều rất bình thường.”



“Thật không biết bọn họ nghĩ như thế nào. Trước khi đương gia chưa nổi dậy, mọi người đều sắp không sống được nữa, bây giờ đương gia cho bọn họ sống tốt, bọn họ lại quay lưng phản bội lại đương gia!” Quan Hạ Nhi căm phẫn.

“Phu quân từng nói, không lo có nhiều, chỉ lo phân chia không đều, người có thể dùng được ở trong làng có hạn, những người không được làng chọn đó, nói không chừng sẽ ghi hận trong lòng.

Bình thường có thể bọn họ chỉ nói xấu ở sau lưng, không dám thực sự làm gì, nhưng một khi có người cám dỗ, thì những người này sẽ rất dễ trở thành kẻ phản bội.”

Cửu công chúa nói: “Tỷ tỷ, đây chính là lòng người!”

“Ôi, ta và đương gia quá ngu ngốc rồi, quá dễ dàng tin tưởng người khác, về sau phải ghi nhớ điều này mới được.”

Quan Hạ Nhi đáp: “May mà có Vũ Dương muội, nếu không ta thực sự không biết phải làm thế nào.”

“Chúng ta là người một nhà, đó là việc ta nên làm.” Cửu công chúa cười đáp.

“Phải, đúng vậy!” Quan Hạ Nhi liên tục gật đầu: “Vũ Dương, ban ngày có thể nhìn thấy khinh khí cầu từ rất xa, kẻ xấu sẽ không dám tới đâu, muội quay về thăm Khánh phi đi, bà ấy đã cho người đến hỏi thăm mấy lần rồi.”

“Được!” Cửu công chúa gật đầu: “Tỷ tỷ cũng cả đêm không ngủ rồi, mau bớt chút thời gian nghỉ ngơi một lát đi.”

“Ta biết rồi!”

Quan Hạ Nhi nắm tay Cửu công chúa, đưa cô ấy tới cửa.

Đợi sau khi Cửu công chúa rời đi, Quan Hạ Nhi cũng không nghỉ ngơi, mà dạo một vòng quanh làng, nhờ lão trưởng làng sắp xếp cho dân làng sống trong nhà tranh chuyển vào nhà ngói.

Cũng may xưởng dệt và nhà ở tập thể của nhân viên hộ tống, cùng với nhà ngang mới xây đều làm bằng gạch ngói, nếu không thực sự không sắp xếp được nhiều người như vậy.

Làm xong những việc này thì đã qua buổi trưa, Quan Hạ Nhi đang chuẩn bị chợp mắt thì Tiểu Ngọc lại tới.

Quan Hạ Nhi vội vàng mặc lại quần áo, quay lại gian nhà chính: “Tiểu Ngọc, đã tìm thấy hang ổ của kẻ địch rồi sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.