Chương trước
Chương sau
Kể từ khi bị tập kích trên biển, Kim Phi đã luôn mang tâm trạng chán nản.

Tuy rằng giữa y và Bắc Thiên Tâm đã sớm không còn bí mật gì, Đường Tiểu Bắc cũng một mực ghép đôi, nhưng Kim Phi vẫn chưa đề cập đến chuyện này.

Bây giờ thuyền hơi nước đã được chế tạo, khinh khí cầu và lựu đạn cầm tay đã dự trữ đủ. Trong vài ngày nữa, họ sẽ có thể quay trở về. Kim Phi cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm và quyết định giải quyết vấn đề này trước khi quay trở lại.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Bắc Thiên Tâm cuộn tròn trong lòng Kim Phi, cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Mặc dù thân thủ cô ấy rất lợi hại, nhưng tư tưởng của cô ấy vẫn truyền thống như thời đại này.



Lúc ở trên biển, trên thuyền cứu sinh chật chội, cô ấy không biết mình đã bị Kim Phi nhìn thấy bao nhiêu lần, cũng không biết đã nhìn thấy Kim Phi bao nhiêu lần, trong lòng cô ấy sớm đã coi mình là người của Kim Phi.

Nhưng Kim Phi chưa bao giờ chủ động làm gì, khiến Bắc Thiên Tâm cảm thấy bất an. Nhiều lần cô ấy tính đến việc trói

Kim Phi lại để giải quyết chuyện này.





Dù sao bản thân cũng là một cô gái, Bắc Thiên Tâm cũng chỉ nghĩ thế thôi.

Sau bao ngày chờ đợi cuối cùng ngày đó cũng đã đến.

“Ta cũng đã có đàn ông, sau này cũng có nhà... Không biết phu nhân có làm khó ta hay không.”

Bắc Thiên Tâm thầm nghĩ trong đầu, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Làng Tây Hà, Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa ngồi trong sân hóng mát.

"Hôm nay đương gia sẽ xuất phát, không biết chàng ấy đã đến đâu rồi?" Vẻ mặt Quan Hạ Nhi đầy lo lắng.

"Không phải phu quân đã nói trong thư, tối đa mười ngày nữa thuyền có thể về đến nơi sao?”

“Nếu như mấy tên chết tiệt Ngô vương, Sở vương và Tương vương gây rắc rối trên đường đi thì sao?” Quan Hạ Nhi lo lắng nói: “Trên đường Trịnh đại ca ra Đông Hải, bọn họ gây rắc rối khắp nơi.”

"Đừng lo lắng. Phu quân đã nói chàng mang theo rất nhiều khinh khí cầu và lựu đạn từ Đông Hải về, bọn họ ngăn cản không được đâu!" Cửu công chúa an ủi.

"Hy vọng là vậy!" Quan Hạ Nhi thở dài.

"Sao thế, nhớ phu quân à?" Cửu công chúa thấy Quan Hạ Nhi không có hứng thú lắm, mỉm cười trêu chọc.

"Nói bậy gì đấy?" Quan Hạ Nhi đỏ mặt vỗ Cửu công chúa.

“Ở đây không có người ngoài, hơn nữa nhớ phu quân thì có gì phải xấu hổ?”

Cửu công chúa mỉm cười: "Ta cũng nhớ phu quân, nếu tỷ tỷ không nhớ thì khi phu quân trở về, mấy ngày đầu chàng ấy sẽ thuộc về ta đó nhai"

"Không biết xấu hổi" Quan Hạ Nhi nhéo cánh tay của Cửu công chúa nhưng không buông tay.

Lúc mới đầu, đứa con của Cửu công chúa đã mất, điều này làm cho Quan Hạ Nhi rất khổ sở, cho nên cô đã hạ quyết tâm, lần này Kim Phi trở về, mặc kệ y lấy cớ gì, y đầu phải để lại người thừa kế mới được.

Đó là lý do tại sao cô lại không đồng ý với Cửu công chúa.

Cửu công chúa đang định lên tiếng thì Thấm Nhi đang đứng ở một bên đột nhiên hét lớn: "Điện hạ, chạy maul”

Cô ấy vừa hét vừa chạy như điên về phía Cửu công chúa. Nhưng do trong lần tập kích trước đã khiến gân chân trái của cô ấy bị đứt, giờ phải chạy khập khiễng, tốc độ chậm hơn rất nhiều.

Nghe thấy Thấm Nhi bảo mình chạy mau, Cửu công chúa theo bản năng nhìn xung quanh.

Nhưng xung quanh không có gì cả.

Tuy nhiên, vì tin tưởng Thấm Nhi, Cửu công chúa không hỏi mà lập tức kéo Quan Hạ Nhi vẫn đang nhìn quanh chạy vào nhà.

Ngay khi hai người họ chạy tới dưới mái hiên, đã nhìn thấy một quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống và đáp xuống cách chiếc ghế họ đang ngồi không xa.

Quả cầu lửa là một thùng dầu đang cháy, khi chạm đất vỡ tan, dầu bắn tung tóe khắp nơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.