Vì phải giữ bí mật thân phận, Kim Phi không đến gần bờ biển, mà chuyển sang ngồi trên thuyền đánh cá do Đại Cường mang đến, ngồi thuyền đánh cá đến bến tàu của thủy quân.
Thiết Chùy giao việc tìm kiếm thuyền cứu sinh cho phụ tá, để anh ta tiếp tục ở trên biển giả vờ như đang tìm kiếm để đánh lừa đối thủ, bản thân anh ta dẫn vài nhân viên hộ tống đi theo Kim Phi lên thuyền đánh cá.
Còn luôn miệng nói phải tiếp tục bảo vệ Kim Phi.
"Thiết Chùy, ngươi thật sự không cần phải đi theo ta."
Kim Phi nhìn Thiết Chùy với vẻ mặt bất lực.
Bây giờ làng Tây Hà đang cần nhân tài, Thiết Chùy dù sao cũng đã được huấn luyện, nếu vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh y làm hộ vệ, quả thực hơi uổng phí nhân tài.
"Ta vốn chính là đội trưởng đội hộ vệ của tiên sinh, do bị thương nên mới bị tên Đại Lưu kia chiếm chỗ, bây giờ tên Đại Lưu kia không có tí nghĩa khí nào mà đã đi trước rồi, đương nhiên ta nên trở lại."
Thiết Chùy ngoài miệng thì mắng Đại Lưu, nhưng đôi mắt lại hơi ửng đỏ.
Kim Phi cũng không khỏi nhớ tới gã vạm vỡ luôn nói xấu mình, bị Bắc Thiên Tâm đánh đến mức phải nghiến răng chịu đựng đó.
Y thở dài, thấp giọng hỏi: "Thi thể của huynh đệ trên chiếc thuyền chìm đã xử lý xong rồi chứ?"
"Huynh đệ nào vớt lên được cũng vớt lên cả rồi, chỉ là... không tìm thấy Đại Lưu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3412109/chuong-1619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.