Chương trước
Chương sau
"Phu nhân đừng tức giận, hôm qua Lưu Quân và Hàm Tử đã về rồi, ta đã sắp xếp bọn họ đi đối phó với Ngụy Lão Tam!"

Trịnh Phương sợ Quan Hạ Nhỉ lại ngất xỉu nên nhanh chóng khuyên nhủ cô.

Thế nhưng lần này Quan Hạ Nhi không ngất xỉu mà lo lắng hỏi: "Huynh đã thông báo cho Vũ Dương chưa?"

"Đã thông báo rồi, đích thân Tiểu Ngọc đã tới đó." Trịnh Phương đáp lại.

“Vậy có thông báo cho Đông Đông chưa?”



“Đường xưởng trưởng?” Trịnh Phương sửng sốt một chút: “Còn chưa kịp..."

"Báo cho muội ấy nhanh lên, trong xưởng dệt toàn là vải, bén lửa là cháy hết!"

Quan Hạ Nhi lo lắng đến mức như muốn nhảy dựng ra khỏi cáng: "Đi nhanh, nhanh chóng thông báo cho Đông Đông, bảo muội ấy sơ tán công nhân đi!"





Cuối cùng Trịnh Phương cũng tỉnh táo lại, không kịp sắp. xếp ai khác mà tự mình chạy đi luôn.

"Nhuận Nương mau đến trường học, cho bọn nhỏ giải tán đi!"

Quan Hạ Nhi đỡ cáng, nhanh chóng nói.

"Dạ!" Nhuận Nương cũng quay người bỏ chạy.

Quan Hạ Nhi nhìn quanh rồi gọi Uyển Nương tới: “Uyển Nương, mau dẫn mấy người đến phòng thí nghiệm, đưa hai cái tủ gần bức tường ở phía bắc ra ngoài!”

Hai cái tủ đó không chỉ có đủ loại bản vẽ khác nhau của Kim Phi, mà còn có một số mô hình vũ khí đang ở giai đoạn thử nghiệm.

“Dạ!” Uyển Nương gọi mấy người giúp đỡ, rồi chạy vào phòng thí nghiệm bên cạnh xưởng chế luyện.

Sau khi sắp xếp xong những thứ này, Quan Hạ Nhi mới dựa vào cáng nhắm mắt lại, buộc bản thân mình phải bình tĩnh.

Xưởng dệt cách xưởng chế luyện không xa, không bao lâu sau, Đường Đông Đông thở hổn hển chạy đến.

Công việc ở xưởng dệt quá bận rộn, cô ấy vừa nhìn thấy đám mây hình nấm, nhận thấy có chuyện lớn xảy ra, căn bản không dám rời khỏi xưởng dệt, chỉ cho trợ thủ đi tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.

Kết quả trợ thủ rất xui xẻo, vừa mới chạy đến sân đập lúa đã bị bình dầu bản tung tóe vào người.

Mãi cho đến khi Trịnh Phương đi tìm cô ấy, Đường Đông Đông mới biết chuyện gì đã xảy ra.

Sau khi biết Quan Hạ Nhi hôn mê, Đường Đông Đồng giao. công tác sơ tán cho phó xưởng trưởng, còn bản thân mình thì chạy tới đây trước.

"Hạ Nhị, tỷ sao rồi?"

Đường Đông Đông nằm lấy tay Quan Hạ Nhi, không khỏi rơi nước mắt.

"Ta không sao/' Quan Hạ Nhi nhẹ nhàng hỏi: "Ở xưởng sắp xếp xong chưa?”

"Đã sắp xếp xong rồi, mọi người đã diễn tập phòng chống tai nạn bất ngờ nên sơ tán rất nhanh chóng." Đường Đông Đông trả lời: "Trước khi khinh khí cầu bay tới chäc chẳn có thể sơ tán xong."

“Vậy thì tốt rồi!"

Quan Hạ Nhi gật đầu, khi nhìn thấy Trịnh Phương quay lại, cô hỏi ngay: "Trịnh đại ca, Lưu Quân và Hàm Tử đã bay lên chưa?”

"Ta cử người đi hỏi xem..."

Trịnh Phương đang định gọi ai đó thì một nhân viên hộ tống hớt hải chạy tới.

"Trịnh đội trưởng, phu nhân, không xong rồi, khinh khí cầu trong nhà kho đã bị cắt nát rồi!"

"Ngụy Lão Tam đáng chết!" Trịnh Phương nghe vậy thì đấm ngay một cú lên tường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.