Chương trước
Chương sau
“Tướng công, ta cũng biết nên bắt cá, nhưng không có mồi nên không câu được.”

Đường Tiểu Bắc nói với vẻ mặt buồn rầu.

Chiếc thuyền cứu sinh này là chiếc mà Đường Tiểu Bắc lúc trước dùng để thả câu, trên thuyền có hai cái cần câu nhưng lại chẳng có mồi.

Trong nửa tháng vừa rồi, Đường Tiểu Bắc thử rất nhiều lần, nhưng vẫn không câu được con cá nào. “Không có mồi thì chúng ta nghĩ cách tìm mồi.”

Kim Phi nói: “Mấy ngày trước ta có thấy một đàn tôm, chúng ta có thể nghĩ cách bắt một ít, không chỉ để ăn mà còn có thể dùng chúng để câu cá.”

“Ta cũng thấy bầy tôm đó, nhưng chúng ở mãi sâu dưới biển, chúng ta lại không có lưới đánh cá nên không thể bắt được!" Đường Tiểu Bắc nói.



“Không có lưới đánh cá, vậy thì làm một cái.” Kim Phi vừa nói vừa cởi áo khoác dài của mình ra.

Lúc này đang là mùa hè, y vốn dĩ đã mặc rất ít, sau khi cởi áo khoác dài ra, trên người chỉ còn một cái quần đùi.

Ba người ở trên cùng một chiếc thuyền nhỏ lâu như thế, giữa họ cũng chẳng còn bí mật gì nữa.





Đường Tiểu Bắc thì không nói, ngay cả Bắc Thiên Tâm cũng chỉ đỏ mặt một chút, rồi sau đó bình thường trở lại, đưa tay ra cầm lấy áo khoác dài: “Ở Giang Nam, ta và tỷ tỷ từng học đan lưới, để ta làm cho.”

Dứt lời, cô ấy rút dao găm ở bên hông ra, bắt đầu cắt áo khoác dài.

Ba người mất hơn nửa ngày để chế tác chiếc áo khoác dài của Kim Phi thành chiếc lưới đánh cá đơn giản.

Nhưng mấy ngày tiếp theo, họ không gặp được đàn tôm nào.

Cho dù cả ba người chỉ ăn mỗi ngày một bữa thì than đá và lương khô cũng ngày càng ít đi.

Để giảm sự tiêu hao thể lực, ba người đều cuộn mình dưới lầu che nắng, nếu không cần thì sẽ không động đậy.

“Tướng công, chàng nói xem chúng ta có thể sống sót trở về không?”

Đường Tiểu Bắc chán nản vẻ một vòng tròn lên ngực của Kim Phi: “Muội thèm món sườn nướng Nhuận Nương làm ghê.”

Nói xong, cô ấy không nhịn được mà chảy cả nước miếng.

Hôm nay, mỗi một giọt nước đều rất quý giá, nên ngay sau đó nước miếng lại bị chính cô ấy nuốt lại.

“Chắc chắn có thể trở vê!”

Kim Phi vỗ lưng Đường Tiểu Bắc: “Mùa hè gió Đông nhiều, nói không chừng chúng ta sắp được thổi vào bờ rồi đấy. Hơn nữa, Hạ Nhi và Vũ Dương cũng sẽ phái người đi tìm chúng ta thôi."

“Có khi ngày mai mở mắt ra, chúng ta đã dạt vào bờ rồi cũng nên.”

“Chỉ mong là vậy!" Đường Tiểu Bắc thở dài: “Cũng không biết Hạ Nhi tỷ tỷ thế nào rồi.”

“Chắc chắn họ cũng đang rất ổn!” kim Phi nhẹ nhàng nói.

“Ừ!” Đường Tiểu Bắc khẽ gật đầu, nhưng cô ấy lại không thấy sự lo lắng trên khuôn mặt của Kim Phi.

Cuộc sống trôi dạt trên biển rất buồn chán, nên Kim Phi tự. mình ngâm lại những chuyện xảy ra sau khi sống lại, cũng dần hiểu ra nhiều chuyện.

Bọn quyền quý đã dám ra tay với y, đương nhiên chúng cũng sẽ không tha cho làng Tây Hà.

Tuy nhiên, nói cho Đường Tiểu Bắc những chuyện này chỉ khiến cô ấy thêm lo lắng, nên Kim Phi không nói gì thêm.

Y đang chuẩn bị nói sang chuyện khác, Bắc Thiên Tâm đang nằm bên cạnh đột nhiên đứng bật dậy.

Bởi vì quá đột ngột nên chiếc thuyền nhỏ suýt lật.

“Thiên Tâm tỷ tỷ, tỷ cẩn thận một chút, nếu thuyền lệch thì chúng ta sẽ chết đấy.

Đường Tiểu Bắc nhanh chóng đứng dậy ổn định thuyền. “Thiên Tâm, cô phát hiện ra cái gì à?”

Kim Phi cầm cái lưới đánh cá đơn giản lên, nhìn về phía mặt biển.

Y nghĩ Bắc Thiên Tâm có lẽ đã nhìn thấy một đàn tôm hay cá gì đó.

Nhưng Bắc Thiên Tâm lại chỉ về hướng Bắc và nói: “Tiên sinh, ngài nhìn kìa!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.