Chương trước
Chương sau
Cách đó vài con phố, Lạc Lan và người phụ trách tiêu cục Trấn Viễn ở kinh thành là Tào Đông vẫn chưa biết bọn họ đã trở thành thổ phỉ nổi loạn, họ đang đứng trên tầng lầu cao nhất của thương hội, lo lắng nhìn về hướng tây.

Bọn họ thấy hoàng cung phát nổ, cũng nhìn thấy đám mây hình nấm ở phía tây, trước đó đã phái người đi dò xét, lúc này đang đợi tin tức.

"Nhà kho tốt như vậy, sao có thể phát nổ được chứ?"

Tào Đông cau mày nói: "Ta rõ ràng đã sắp xếp người kiểm tra mỗi ngày, đặc biệt là kho thuốc nổ, nghiêm cấm bất kỳ

người nào đến gần trong một trăm trượng!"

"Có khi nào là vì thời tiết nóng quá không?" Lạc Lan suy đoán.

"Cũng có thể" Tào Đông bất lực nói.

Hai người đang nói thì một nhân viên hộ tống cưỡi ngựa chạy vào tiêu cục, sau đó chạy thẳng tới lầu cao nhất.



Nhân viên hộ tống đó là người đi hoàng cung dò xét, trở về nhanh hơn dự kiến.

"Sao rồi, trong cung xảy ra chuyện gì?” Tào Đông hỏi: "Nhóm Tiểu Chu vẫn ổn chứ?"

"Không biết, hoàng cung bị phong tỏa, ta không vào được." Nhân viên hộ tống trả lời.

"Hoàng cung bị phong tỏa?” Tào Đông và Lạc Lan cau mày cùng một lúc.





Lạc Lan đang chuẩn bị phái người đi tìm hiểu tiếp, lại thấy một nhân viên hộ tống cưỡi ngựa tiến vào.

Nhân viên hộ tống đó là người đi ra bên ngoài thành dò xét.

Tào Đông và Lạc Lan quan tâm nhà kho ngoài thành hơn hoàng cung.

Tào Đông chạy đến cầu thang, nhân viên hộ tống còn chưa lên tới, anh ta đã hỏi: "Sao rồi? Có nhân viên nào thương vong không?”

Nổ nhà kho là tai nạn cực kì nghiêm trọng, dựa theo quy định của tiêu cục, Tào Đông là người phụ trách ở kinh thành nhất định phải gánh vác trách nhiệm.

Nếu như có nhân viên thương vong, thì sẽ bị xử phạt nghiêm trọng hơn.

Tào Đông đã không còn mơ tưởng đến việc giữ được chức. vị, chỉ cầu nguyện không có người chết.

"Có thương vong, hơn nữa thương vong vô cùng nghiêm trọng!"

Nhân viên hộ tống trả lời: "Lúc ta chạy đến, huynh đệ canh nhà kho chỉ còn lại hơn ba mươi người..."

"Sao có thể như vậy?" Tào Đông lập tức trợn tròn mắt.

Anh ta biết vụ nổ rất có thể sẽ gây chết người, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chịu tội.

Nhưng anh ta không ngờ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng đến Vậy.

Nhà kho bên ngoài thành chứa số lượng lớn lựu đạn và khinh khí cầu, Tào Đông đã sắp xếp cả một đại đội phụ trách bảo vệ rồi.

Vốn có hơn một trăm người, hôm nay chết chỉ còn lại hơn ba mươi...

Lúc Trương Lương đoạt lại thành Du Quan từ trong tay người Đông Man cũng không chết nhiều người như vậy!

Tào Đông quả thực không nghĩ ra, hơn một trăm người phân bố ở xung quanh nhà kho, cho dù phòng chứa thuốc nổ bị nổ, cũng không thể nổ chết nhiều người như vậy!

"Nhà kho rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lạc Lan nhận ra chuyện không đúng lảm, cau mày hỏi: "Tại sao lại phát nổ?"

“Huynh đệ canh nhà kho nói, nhà kho là do Quan đại đội trưởng của bọn họ ra lệnh cho nổ!" Nhân viên hộ tống trả lời.

"Lão Quan cho nổ? Tại sao?" Lạc Lan hỏi dồn.

Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong lòng cô ấy là Quan đại đội trưởng phản bội, nhưng ngay sau đó cô ấy đã bỏ ý nghĩ này.

Quan đại đội trưởng là người làng Quan Gia, còn là anh họ xa của Quan Hạ Nhi, vợ con còn ở trong làng cả, khả năng phản bội quá nhỏ.

"Nói mau, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Tào Đông trợn mắt nhìn nhân viên hộ tống mà hét lên.

"Mười lăm phút trước khi nổ, có một nhóm người lén lẻn vào nhà kho, muốn ăn trộm châu Thủy Ngọc ở bên trong, bị huynh đệ tuần tra phát hiện."

Nhân viên hộ tống nói: "Bọn trộm vội vàng giải tán, Quan đại đội trưởng tập họp tất cả huynh đệ bắt trộm rồi áp giải đến thao trường, ai ngờ lại thêm một đám người lao ra, nhân lúc. các huynh đệ đang tập hợp tại thao trường, chúng lao vào nhà kho bằng cửa sau, muốn cướp đoạt kho thuốc nổ.

Lúc ấy kho thuốc nổ chỉ có ba huynh đệ canh gác, chờ tới lúc Quan đại đội trưởng dẫn người đến, người xấu đã chiếm được kho thuốc nổ rồi.

Quan đại đội trưởng lúc này mới biết anh ta đã trúng kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch.

Trong kho thuốc nổ không chỉ có lựu đạn và bom chớp. sáng, còn có khinh khí cầu, Quan đại đội trưởng lập tức ra lệnh tấn công kho thuốc nổ.

Nhưng số lượng kẻ địch thật sự quá nhiều, hơn nữa chúng còn chiếm được pháo đài bên ngoài kho thuốc nổ, các huynh đệ chết gần một nửa, cũng không đánh vào được.

Quan đại đội trưởng thấy kẻ địch đã bät đầu bơm hơi cho khinh khí cầu, biết không thể chậm trễ được nữa, bèn phái người kéo cung nỏ hạng nặng và xe bản đá từ cửa kho vải qua, bắn vỡ vách tường của kho thuốc nổ, sau đó dùng xe bắn đá đập vỡ bình dầu hỏa bên trong..."

Nghe xong lời nói của nhân viên hộ tống, Lạc Lan và Tào Đông cùng im lặng.

Trong kho thuốc nổ có lựu đạn, còn có khinh khí cầu, nếu như rơi vào trong tay người xấu, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.

Cho nên bọn họ có thể hiểu được quyết định của Quan đại đội trưởng, nhưng hai người vẫn không nghĩ ra, với uy thế hôm nay của tiêu cục Trấn Viễn, ai dám tấn công nhà kho của bọn họ?

"Điều tra ra lai lịch của kẻ địch chưa?" Lạc Lan cau mày hỏi.

"Cho dù bọn chúng là ai, nợ máu cũng phải trả bằng máu!" Tào Đông cắn răng nói.

Nhân viên hộ tống đang chuẩn bị trả lời, đột nhiên thấy một đội cấm quân được trang bị đầy đủ vũ khí, chạy vòng qua đường phố, dừng ở cửa tiêu cục Trấn Viễn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.