Nổ núi và ném lựu đạn gần như là hai chuyện khác nhau, thuốc nổ là thứ mà Kim Phi làm sau khi tới Đại Khang, hoàn toàn không có nhân tài nào liên quan đến chuyện cho nổ núi.
Muốn nổ tung một cái lỗ trên núi Ngọc Lũy cần phải có một lượng thuốc nổ cực lớn, Kim Phi lo lắng nếu y không có ở đó, thì lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn trầm trọng.
Nếu các mảnh đá vụn lắp kín sông Kim Mã, vậy thì người dân ở bờ tây sẽ phải chịu tai ương!
Cho nên, Kim Phi nhất định phải trở về.
Cửu công chúa cũng rất quan tâm đến công trình ở đập Đô Giang, Kim Phi lại phải quay về, khó trách cô ấy cũng muốn đi Tây Xuyên.
Bình thường Kim Phi chắc chắn sẽ không nói gì, nhưng cúi đầu nhìn thoáng qua bụng của Cửu công chúa, y suy nghĩ một chút rồi lại dò hỏi: "Vũ Dương, một mình ta về là được rồi, nàng ở lại kinh thành nhé?"
"Con xem, Quốc sư cũng đã nói vậy rồi!"
Trần Cát như đã tìm được đồng minh, nhanh chóng nói theo.
"Không được, ta phải đi!" Cửu công chúa bướng bỉnh nói.
"Tại sao? Không phải nàng luôn lo chuyện trong triều sao?" Kim Phi hơi buồn bực hỏi.
Cửu công chúa là người biết tiếp thu lời khuyên bảo, bình thường cũng sẽ không bướng bỉnh như thế.
Cô ấy không thể không hiểu rõ, với tình hình bây giờ thì cô ấy ở lại kinh thành dưỡng thai là tốt nhất, nhưng bây giờ lại kiên quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411932/chuong-1442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.