Chương trước
Chương sau
“Tên điên này!”

Kim Phi giậm giậm chân, vọt tới bên cạnh chòi nghỉ, bám vào lan can nhìn xuống.

Nhiều người nói Kim Phi là kẻ điên nhưng so với Tả Chi Uyên thì Kim Phi cảm thấy mình chưa là gì.

Đúng là trước đây y có làm mấy chuyện điên rồ nhưng lần nào y cũng đều chắc chắn.

Ví dụ như trước khi đánh chết Tiết Hàn Lư, Kim Phi biết Cửu công chúa sẽ đứng ra bênh vực mình, mà y cũng nghĩ đã ra cớ để lách tội rồi.



Còn những chuyện mà Tả Chi Uyên làm thì đúng là liều mạng.

Ví dụ như lần này ban đầu Tả Chi Uyên bay rất êm, nhưng sau khi bay được hơn mười mét thì cánh trái của hắn đột nhiên nghiêng qua rồi xà xuống phía dưới.

"Nhanh, nhanh, nhanhl"





Mấy chục nhân viên hộ tống dưới đất đang ôm vải chạy qua phía bên kia.

Tả Chi Uyên rơi xuống một trong những tấm vải, bốn nhân viên hộ tống túm góc vải đều bị ngã lăn ra đất.

Tả Chi Uyên cũng đập mạnh xuống đất.

Cũng may là có tấm vải giảm sốc cho Tả Chi Uyên nên hắn mới không ngã chết, nhưng cánh phải của hắn đã va vào cánh †ay của một nhân viên hộ tống, khiến cánh tay của nhân viên

hộ tống này gãy xương.

Khi Kim Phi đi từ trên Chung Cổ Lâu xuống, Đại Lưu vừa đỡ Tả Chi Uyên đứng lên.

"Hắn không sao chứ?" Mặt Kim Phi âm trầm hỏi.

“Không sao đâu, chỉ bị trầy vài chỗ thôi.” Đại Lưu trả lời: “Nhưng tay Lão Lâm thì bị gãy rồi.”

“Quốc sư, ta...”

Tả Chi Uyên vừa định mở miệng nói chuyện thì đã bị Kim Phi đá một cước vào bụng.

Lần này Kim Phi thật sự rất giận nên đã dùng hết sức mà đá, Tả Chi Uyên bị đá lăn ra xa mấy bước, mông ngồi ì lên mặt đất.

“Lần sau muốn tìm chỗ chết thì kiếm nơi yên tĩnh mà chết!”

Kim Phi chỉ vào Tả Chi Uyên mắng: “Dưới Chung Cổ Lâu nhiều người như vậy, lỡ ngươi ngã làm chết người ta thì làm sao đây?”

Chung Cổ Lâu được coi là công trình mang tính bước ngoặt của kinh thành, nếu không phải Kim Phi cho cấm quân giải tán người dân, mà Tả Chi Uyên lại rơi xuống như vậy thì có thể sẽ ngã chết người.

Tả Chi Uyên cũng biết mình sai, đỏ mặt nói: “Quốc sư dạy phải, ta không nên thử nghiệm ở Chung Cổ Lâu, lần sau ta sẽ tìm nơi ít người hơn...”

"Ngươi còn muốn lần sau nữa ư?”

Kim Phi giận đến mức muốn đánh người: "Ta đã nói với ngươi tám trăm lần rồi, ý tưởng này của ngươi căn bản là không thể thực hiện được, không có động cơ nào khác, ngươi có thử nghiệm tám trăm lần nữa thì cũng vậy thôi, chỉ nhờ vào cánh tay ngươi để vỗ cánh bay lên trời thì chỉ có cách là nằm mơi"

Kim Phi cũng là người làm trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật nên hiểu được Tả Chi Uyên, thậm chí có đôi khi còn ngưỡng mộ tỉnh thần đáng khâm phục của hắn.

Mặc dù theo quan điểm của y thì ý tưởng của Tả Chi Uyên còn ngây thơ và hành vi cũng đầy rủi ro, nhưng chẳng phải khoa học cũng đang phát triển từng bước theo kiểu ngây thơ và chấp nhận rủi ro này sao?

Nên trước đây khi Kim Phi nói chuyện với Tả Chi Uyên thì y cũng sẽ nghĩ tới cảm nhận của hắn, cũng dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện, tập trung giải thích nguyên lý và thuyết phục hắn, nhưng Tả Chi Uyên không nghe, thì Kim Phi cũng sẽ không nói thêm gì nữa.

Nhưng lần này y thật sự tức giận, cũng lo lăng là sau này Tả Chi Uyên sẽ tìm một ngọn núi vắng vẻ để nhảy xuống thật, nên mới nói nặng lời một chút.

Ai ngờ Tả Chi Uyên vẫn chưa ngán, còn ngoan cố nói: "Quốc sư, lần này là lỗi của ta, ngài muốn măng muốn đánh ta thế nào cũng được, ngài còn dùng một cái túi vải để bay thì dựa vào đâu mà ngài lại nói ta nằm mơ đi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.