“Tiên sinh, những cô nương này đều là cô nương nổi tiếng của Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu, không chỉ xinh đẹp như hoa, hơn nữa ai cũng tinh thông cầm kỳ thư họa cả.”
Lạc Lan ghé vào tai Kim Phi, nhẹ giọng giải thích: “Mời bất cứ ai trong số họ uống một tách trà, ít nhất cũng phải tốn mấy trăm lạng bạc.”
“Nhiều dữ vậy!”
Nghe vậy, Kim Phi không khỏi liếc nhìn đám thiếu nữ lần nữa.
Khi y ở làng Tây Hà đã nghe nói về Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu. Người ta nói rằng đây là hai chỗ đốt tiền sang trọng nhất kinh thành, kiếm được nhiều tiền hơn cả phòng đấu giá và thương hội Kim Xuyên cộng lại.
Nhận thấy Kim Phi đang nhìn các cô nương, Khánh Chinh ranh mãnh nhướng mày nhìn Ngụy Võ Thái, lộ ra vẻ mặt đắc thăng.
Kim Phi đang nhìn các cô gái, các cô gái cũng đang nhìn trộm Kim Phi.
"Kim tiên sinh, thơ của ngài rất được các cô gái ở Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu ưa chuộng. Bọn họ nghe nói ta đến gặp ngài nên cũng đều muốn đi cùng."
Ngụy Võ Thái tiến lên một bước, mỉm cười nói.
Ông ta không nói phét chút nào, Kim Phi quả thực rất có tiếng ở Kim Nguyệt Các và Dật Hương Lâu.
Hầu như tất cả các cô gái đều có thể đọc thuộc lòng một số bài thơ do Kim Phi viết, một số người hâm mộ cuồng nhiệt thậm chí có thể đọc thuộc lòng tất cả.
Một số cô gái tài năng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411875/chuong-1385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.