Chương trước
Chương sau
Nếu phản kháng, toàn bộ đàn ông trong bộ lạc sẽ bị giết, còn phụ nữ, trẻ em, ngựa, bò, dê sẽ bị bộ lạc lớn mang đi xem như là chiến lợi phẩm.

Vương Đình là bộ lạc lớn nhất trong tất cả các bộ lạc, được mệnh danh là sở hữu vô vàn ngựa chiến và trăm ngàn dũng sĩ.

Lúc này thảo nguyên là nơi không có luật pháp cơ bản, sự sống và cái chết đầu nằm trong tay thủ lĩnh của bộ lạc lớn.

Dưới Vương Đình, còn có hai đại Hiền Vương, dưới quyền mỗi Hiền Vương đều có vô số bộ lạc phụ thuộc.

Người dẫn ky binh đánh về phía Nam lần này, là Yakimo của Tả Hiền Vương.

Người này vốn dĩ xuất thân từ một bộ lạc nhỏ, khi gã mười hai tuổi, bộ lạc của gã bị bộ lạc tầm trung tiêu diệt, cha gã đã liều mạng đưa gã ra ngoài.

Yakimo lưu lạc trên thảo nguyên ba năm, cũng chiến đấu ba năm, đến năm mười lăm tuổi, gã lẻn vào lều của thủ lĩnh bộ lạc hồi đó, dùng cách thực tàn nhãn nhất giết chết cả nhà đối phương, thậm chí còn móc mắt của thủ lĩnh và nuốt sống.



Giết người trên thảo nguyên là điều hết sức bình thường, nhưng dã man đến mức ấy thì có rất ít người.

Không ai trong bộ lạc đó dám ngăn trở Yakimo, mặc cho. gã rời đi.

Sau đó vua Vương Đình nghe được chuyện này, đã phái người đi chiêu mộ Yakimo về dưới quyền mình.

'Yakimo dựa vào phong cách chiến đấu tàn nhẫn của mình, từng bước leo lên vị trí Tả Hiền Vương.

Đối với loại người tàn ác này mà nói, giết người cũng tùy ý giống như ăn cơm uống nước.





Người hầu và tỳ nữ bên cạnh gã thường xuyên bị thay đổi.

Đôi khi chỉ vì gã nhìn tỳ nữ không vừa mắt, đã lập tức ra tay giết chết đối phương.

Phó tướng vừa rồi rất lo lắng Yakimo sẽ vung một đao giết chết hắn.

May mãn thay, hôm nay tâm trạng của Yakimo không tệ.

Sau khi bình tĩnh lại, phó tướng chạy về lều của mình, gọi thủ hạ đến.

“Đại vương chỉ cho ta ba ngày, nếu ba ngày không tìm được thuyền qua sông và không liên lạc được với thám tử của triều đình Nam Man thì kết quả thế nào không cần ta nói nhiều nữa nhỉ?”

Phó tướng giao nhiệm vụ cho thủ hạ.

Toàn bộ quân Đông Man đều biết phong cách của Tả Hiền Vương, vì thế không ai dám làm qua loa.

Chẳng bao lâu, hai đội ky binh xuôi theo sông Hoàng Hà, một đội phía đông một đội phía tây, đi dọc theo bờ sông để tìm thuyền.

Còn có mấy chục người khác ném mấy chiếc bè da bò đã được chuẩn bị sẵn xuống sông Hoàng Hà.

Tuy nhiên, Trương Lương đã sớm bố trí nhân lực ở phía đối diện, khi bè da bò đến giữa sông, đống cỏ khô ở bờ đối diện được vén lên, lộ ra xe bản đá ở bên trong.

Binh lính Đông Man qua sông Hoàng Hà và bè của chúng cùng bị bắn rơi xuống sông.

“Đây chính là xe bản đá mà người họ Phùng kia nói đến sao?” Phó tướng vén màn che nhìn sang bên kia sông: “Quả nhiên rất lợi hại, cách mấy chục trượng mà vẫn bản lật bè.”

“Làm sao bây giờ?” Một tên thủ hạ hỏi.

“Còn làm sao nữa, phái thêm người, vượt từ thượng nguồn xuống hạ lưu sông.”

Phó tướng cáu kỉnh: “Lần sau qua sông thì cẩn thận một tí, nhìn xem đối diện có đống cỏ hay các thứ linh tinh hay không rồi hãy qual”

Chẳng bao lâu, lại có thêm hai đội ky binh nữa chạy ra khỏi doanh trại Đông Man, cầm theo mấy tấm bè da bò chia nhau xuôi về phía hạ lưu sông.

Cùng lúc đó, Cửu công chúa ở trong cung cũng nhận được †in của Tân Trấn truyền đến, vội chạy đến Ngự Thư Phòng.

Cô ấy hỏi nhân viên hộ tống đứng ở cửa: “Tiên sinh dậy chưa?”

“Chưa ạ” Nhân viên hộ tống lắc đầu.

Dù sao hai người vẫn chưa thành hôn, Cửu công chúa không thể dẫn Kim Phi về cung của mình, chỉ có thể để y ở tạm trong Ngự Thư Phòng.

Mặc dù trong lòng Kim Phi ngứa ngáy, nhưng cũng không ép buộc.

Ngự Thư Phòng nói thì là thư phòng, nhưng thực chất là một cung điện, trong thiền điện có chuẩn bị phòng khách cho. đại thần.

Không phải Hoàng đế nào cũng lười biếng như Trần Cát, ví dụ như ông nội của Cửu công chúa, rất siêng năng, thường làm việc đến khuya.

Các đại thần sau khi làm việc xong thường nghỉ ngơi ở thiền điện.

Tuy nhiên, sau khi Trần Cát kế vị, Kim Phi là người đầu tiên nghỉ ngơi tại thiền điện này.

Hôm trước chỉ ngủ được một chút, hôm qua cũng bận rộn cả ngày, nên đêm qua Kim Phi vừa đặt đầu xuống đã ngủ ngay, ngủ đến tận lúc này vẫn chưa tỉnh.

Lúc y đang mơ mơ màng màng, bỗng dưng cảm thấy có người đang gảy lông mày mình.

`Y mở mắt ra nhìn, thấy Cửu công chúa đang ngồi ở mép giường.

“Bây giờ không sợ người khác bàn tán nữa à?”

Kim Phi vòng tay qua eo Cửu công chúa, gối đầu lên chân cô ấy.

“Không phải ta đã bảo Thấm Nhi sắp xếp thị nữ cho tiên sinh rồi ư? Sao không thấy đâu?”

Cửu công chúa mỉm cười trêu ghẹo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.