“Mau lên, bắt lấy lão khốn ấy!”
Thái tử quay đầu nhìn, khi nhìn thấy đám người Tần Trấn, sắc mặt hẳn bỗng thay đổi.
Hoàng cung đã bị hẳn và đám quyền quý bao vây rồi, hắn thực sự không nghĩ ra Tân Trấn, Thấm Nhi vào từ hướng nào.
“Nhanh, cản bọn chúng lại!” Thượng thư bộ Lễ chỉ vào cửa hét lớn.
Thái tử thúc giục người áo đen bao vây tấn công Hoàng.
“Bảo vệ bệ hạ!”
Phất trần trong tay Đại Thái giám bỗng dựng thẳng biến thành công cụ giết người.
Đám người Tân Trấn, Liêu Ấn đều là thị vệ của Hoàng đế nhưng thân cận nhất với Hoàng đế, có thể coi là thị vệ sát bên người chính là Đại Thái giám này.
Đám người Tần Trấn, Liêu Ấn còn luân phiên nghỉ ngơi, nhưng Đại Thái giám không bao giờ luân phiên.
Cho dù Hoàng đế và phi tử thân mật, Đại Thái giám cũng nghỉ ngơi ở phía bên kia tấm bình phong.
Cao thủ hoàng cung do Hoàng đế bí mật bồi dưỡng cũng do ông ta thống lĩnh.
Đại Thái giám cũng là cao thủ của cao thủ.
Chẳng qua số lượng người áo đen ban nấy quá đông, trong đó còn có cao thủ tử sĩ do đám quyền quý và Thái tử bồi dưỡng, thái giám biết bản thân không phải đối thủ của chúng, nên không ngăn Trần Cát tự sát.
Dựa vào hoàn cảnh khi ấy, tự sát là lựa chọn tốt nhất của Trần Cát.
Đại thái giám đã đưa ra quyết định, sau khi Trần Cát tự sát, ông ta sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411804/chuong-1314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.