“Sáng sớm hôm nay ạ."
“Cổng thành đóng rồi, làm sao các ngươi về được?“
“Bổ đầu đại nhân nói, canh ba giờ Dậu, cổng thành sẽ mở ra trong vòng một nén nhang cho bọn ta trở về thành.”
“Được, ta biết rồi, các ngươi đi làm việc đi.”
Kim Phi gật đầu với nha dịch, không hỏi gì thêm nữa
Đối phương chỉ là một nha dịch, hiểu biết có hạn, có hỏi thì cũng không hỏi được gì.
Sau khi nha dịch rời đi, Kim Phi ngẩng đầu nhìn mặt trời: “Mọi người dỡ đồ xuống, nhanh chóng lên đường!”
Bà lão nghe Kim Phi nói vậy, do dự một lát rồi vẫn lấy can đảm lên tiếng: “Kim... Kim tiên sinh...”
Gọi xong, bà lại tiếp tục do dự. “Đại nương có chuyện gì không?” Kim Phi hỏi
“Tiên sinh, theo lý mà nói, ngài để đồ ở chỗ của ta, ta chắc chắn sẽ trông chừng giúp ngài, nhưng... nhưng nếu người Đông Man tới đây, ta phải dẫn Quế Phương và cháu gái chạy thoát thân...”
“Đại nương, người nên đi thì cứ đi, chúng ta sẽ tự sai người ở lại trông đồ."
Kim Phi không hề nói chắc rằng y sẽ đánh đuối người Đông Man, cũng không giữ đối phương lại, mà chỉ ra hiệu cho Đại Lưu lấy một túi gạo kê đưa cho bà lão: “Chút lương thực này coi như là lòng thành của chúng ta, đại nương mang theo mà dùng nhé.”
“Như vậy sao được?” Bà lão vội xua tay.
“Đại nương, chẳng lẽ người không nể mặt tiên sinh nhà †a sao?”
Lạc Lan: “Cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411783/chuong-1293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.